Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1207

“Thôn trưởng, hay là ông lại đi nói chuyện với Lưu Mãn đi, có được không?”

“Đúng vậy, thôn trưởng. Chuyện này lúc đầu đã hứa rồi, sao nói thất hứa là thất hứa được chứ.”

...

Mọi người đều nhao nhao tôi một câu anh một câu, cảm xúc đều vô cùng kích động.

Thôn trưởng quá hiểu biết tính cách của Lưu Mãn, nếu lần này trong thôn tiếp tục nhượng bộ, chỉ e là sau này anh ta sẽ càng thêm vô pháp vô thiên.

“Được rồi, mọi người đều giải tán hết đi.”

“Vậy chuyện sửa đường phải làm sao đây?”

Có hi vọng lại tan biến biến thành thất vọng, còn không bằng từ trước đến nay chưa có được.

Tâm trạng của thôn trưởng cũng rất phức tạp, nhưng mà bọn họ cũng hoàn toàn quyết tâm về vấn đề đi hay ở của nhà họ Diệp.

“Mọi người tạm thời về nhà trước đi, để chúng tôi thương lượng lại đã.”

Dù sao quá nhiều người dân trong thôn tụ tập ở chỗ này, nếu tình hình mất khống chế thì cũng sẽ rất phiền phức.

Nghe được ông ấy nói như thế, tuy rằng mọi người đều không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể rời đi trước.

Diệp Ninh vẫn cứ đứng yên tại chỗ, không có động tác gì.

Một lúc sau, khi tất cả các thôn dân gần như đều đã rời đi hết, chỉ còn lại mẹ của Lý Cẩu Tử, Diệp Ninh, thôn trưởng và mấy cán bộ trong thôn mà thôi.

Lúc này thôn trưởng mới nhìn về phía Diệp Ninh, cố ý dùng giọng điệu thả lỏng nói.

“Diệp Ninh, con cũng có thể về nhà rồi. Nếu đã có kết quả bỏ phiếu quyết định thì trong thôn chắc chắn sẽ không vì Lưu Mãn mà làm khó dễ nhà của con. Con cứ về nói cho cha mẹ con, bảo bọn họ cứ yên tâm ở nơi này.”

“Bác thôn trưởng, vậy bác định trả lời với các bà con trong thôn như thế nào?” Không ngờ Diệp Ninh lại hỏi ra vấn đề này.

Thôn trưởng đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó mới bất đắc dĩ nhìn về phía các cán bộ trong thôn ở bên cạnh.

Lần này Mạnh Phàm Chí đã mở miệng, nhà họ Diệp cũng thuộc về đại đội số ba của bọn họ, ông ta cũng khá thân thiết với Diệp Quốc Sinh.

 

“Chuyện này không phải là chuyện con nên quan tâm đến, thật ra trong lòng mọi người đều rất biết lý lẽ, chẳng qua lần này là bị Lưu Mãn nắm thóp mà thôi.”

Thôn trưởng vô cùng đồng ý với lời ông ta nói: “Bác sẽ lại đi tìm Lưu Mãn nói chuyện.”

 

Vì ích lợi của toàn thôn, ông ấy đương nhiên là phải xuống nước trước.

Diệp Ninh cong môi: “Vậy nếu anh ta vẫn cứ nhất quyết không chịu đồng ý thì sao?”

Mặt thôn trưởng cứng đờ: “Vậy thì coi như trong thôn chúng ta không có phúc phần này vậy.”

Lời nói tiếp theo đó của Mạnh Phàm Chí đã an ủi mọi người.

“Không sửa đường thì cũng có chỗ tốt của không sửa đường. Hiện tại chỉ vì một chuyện nhỏ xíu mà Lưu Mãn đã uy h.i.ế.p thôn chúng ta. Nếu thật sự để nó bỏ tiền sửa đường, vậy chẳng phải sau này nó sẽ nói một không hai trong thôn chúng ta sao.”

Mọi người gật đầu lia lịa, bọn họ cũng không muốn nhìn thấy tình cảnh này.

Diệp Ninh nhìn thấy thái độ này của bọn họ, lộ ra chút ý cười.

“Cho nên thật ra nhà của con còn coi như là làm chuyện tốt cho thôn chúng ta sao?”

“...”

Thôn trưởng và các cán bộ trong thôn đều đen mặt.

Vậy mà cô còn cười được, hay thật.

“Con bé này, con đừng có đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ. Mấy bà con họ hàng không đứng về phe của Lưu Mãn, đều là bởi vì cha mẹ của con tốt. Nếu như dựa vào mấy chuyện bậy bạ mà con và Diệp Đống từng làm, mọi người còn ước gì cả nhà con nhanh chóng dọn đi đó.” Thôn trưởng nửa đùa nửa thật nói.

Tuy rằng hiện tại Diệp Ninh đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nhưng trước kia cô cũng gây sự không ít.

Nhưng mà dù sao thì vẫn là hai đứa nhỏ mà ông ấy đã nhìn bọn họ trưởng thành, có thể bao dung thì vẫn cứ bao dung.

Diệp Ninh nhận ra được sự bất đắc dĩ của thôn trưởng, cảm thấy cũng đến lúc rồi.

Vừa khéo lúc này có người ở bên cạnh nặng nề nhắc nhở: “Lưu Mãn còn muốn đòi lại số tiền đã dùng để sửa chữa cho đại đội, chúng ta kiếm đâu ra số tiền này đây?”

Trong thôn nghèo muốn chết, các gia đình đều vô cùng khó khăn, càng miễn bàn đến quỹ chung của đại đội.

Thôn trưởng lập tức nghiêm mặt, hiển nhiên cũng bắt đầu rầu rĩ.

 
Bình Luận (0)
Comment