Diệp Ninh thuận thế hỏi: “Sửa chữa trong thôn hết bao nhiêu tiền?”
Thôn trưởng vừa thở dài vừa trả lời: “Hơn một nghìn lận đó, lần này thật sự là phải đập nồi bán sắt trả nợ rồi.”
Diệp Ninh nhìn gương mặt u sầu của thôn trưởng và các cán bộ trong thôn, bình tĩnh nói: “Nếu chuyện này là bởi vì con và Diệp Đống tạo nên thì cứ giao cho con giải quyết đi.”
“Con?” Không chỉ có thôn trưởng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, những người khác cũng giống thế.
“Đừng có đùa, đây cũng không phải số tiền nhỏ bé gì.”
Thôn trưởng cũng biết hiện tại Diệp Ninh đã tài giỏi hơn rồi, nhưng mà nhiều tiền như thế, cũng không phải bất cứ người nào cũng có thể tùy tiện lấy ra được.
“Các bác thấy con giống như là đang nói đùa sao?” Giọng của Diệp Ninh không lớn, nhưng mà rơi vào trong lòng mọi người thì giống như một quả bom: “Không chỉ có tiền sửa chữa đại đội, con còn bỏ tiền ra để sửa đường cho thôn chúng ta.”
Cô dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói ra lời nói sặc mùi tiền nhất.
Yên tĩnh.
TBC
Yên tĩnh giống như mọi người đều đã chết.
Thôn trưởng và các cán bộ trong thôn đều cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Ninh không chớp mắt, thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải lỗ tai của mình xảy ra vấn đề gì hay không?
“Diệp Ninh, con nghiêm túc đó hả? Đầu óc của con có tỉnh táo không vậy?” Vài giây sau, Mạnh Phàm Chí miễn cưỡng khống chế được cảm xúc kích động, xác nhận lại với cô.
“Chuyện lớn như thế, cha mẹ của con có biết không?” Thôn trưởng cũng nhanh chóng mở miệng, mặt mày căng thẳng.
Tuy rằng bọn họ đều rất muốn giải quyết vấn đề trong thôn, nhưng không thể khó xử một cô gái trẻ tuổi như Diệp Ninh được.
Diệp Ninh cười nói: “Việc này con có thể quyết định được.”
Thôn trưởng vẫn cứ không thể nào tin nổi, mắt đảo tới đảo lui nhìn về phía những người khác.
Phản ứng của bọn họ gần như đều giống như đúc.
“Diệp Ninh, con có biết sửa đường hết bao nhiêu tiền không? Có lẽ phải tốn cả vạn đó!”
Thời đại này vào trong trấn cũng không kiếm ra được mấy nhà có tài sản trên vạn đồng, huống chi là lấy ra nhiều tiền như thế để tạo phúc lợi cho người trong thôn.
Cho dù là nhà giàu mới nổi như Lưu Mãn thì cũng là hứa trước nửa năm trời, nhưng mãi vẫn chưa đưa tiền.
Cho nên bọn họ nhất định phải làm Diệp Ninh biết cô cần phải bỏ ra số tiền lớn đến mức nào.
Quả nhiên, Diệp Ninh nghe được số tiền này thì thoáng im lặng lại.
Thì ra chỉ là vì một vạn đồng mà người trong thôn đều đã bị khó xử đến nông nỗi này rồi.
Thôn trưởng còn tưởng rằng cô bị dọa sợ, không biết rõ tính nghiêm trọng của sự việc, cũng có thể hiểu được.
“Diệp Ninh, con cũng không cần cảm thấy khó xử. Nơi này cũng chỉ có mấy người bọn bác mà thôi, những lời con mới nói lúc nãy, bọn bác coi như là chưa từng nghe thấy.”
Cô có tâm như thế cũng đã tốt lắm rồi.
Diệp Ninh nhìn mấy chú bác rõ ràng là rất chờ mong, nhưng lại rất thất vọng, còn phải giả vờ như không sao hết, có chút dở khóc dở cười.
“Con chỉ đang nghĩ không biết đến trong trấn có thể rút được nhiều tiền như thế không thôi. Thế này đi, ngày mai bác thôn trưởng và chú Mạnh lên trấn trên với con, con lấy tiền cho mọi người.”
Thôn trưởng ngây dại.
Mạnh Phàm Chí cũng ngây dại.
Các cán bộ khác trong thôn cũng ngây dại.
Chỉ có mẹ của Lý Cẩu Tử là lộ ra vẻ mặt hưng phấn và tin tưởng.
Bà ấy là người duy nhất trong thôn biết được tình hình chân chính của Diệp Ninh, Diệp Ninh đương nhiên là cũng có bản lĩnh làm việc này.
Nhưng mà có một thứ bà ấy không hiểu được, đó chính là vì sao Diệp Ninh lại không nói thẳng ra trước mặt tất cả người dân trong thôn luôn đi?
Nếu như trước đó cô nói là cô cũng có thể sửa đường cho thôn, vậy hoàn toàn không cần thiết phải bỏ phiếu làm gì nữa.
“Ngày mai con thật sự có thể lấy tiền đưa cho thôn chúng ta sao?” Cho dù là thôn trưởng thì cũng không thể nào bình tĩnh lại được, đến cả giọng nói cũng mang theo một chút ít run rẩy.
Diệp Ninh gật đầu nói: “Chuyện sửa đường không phải là càng nhanh càng tốt sao.”
Thôn trưởng kích động đến mức gật đầu như giã gạo, cho dù là nằm mơ thì lúc này ông ấy cũng không muốn tỉnh lại.