Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1209

Diệp Đống thở hồng hộc chạy vào đại đội.

Lúc nãy trên đường đi đến đây, cậu gặp được rất nhiều thôn dân đang đi vào.

Mỗi người nhìn thấy cậu thì đều ủ rũ cụp đuôi, lại giống như ước gì có thể nhào lên tát cho cậu một phát.

Cậu rất muốn hỏi thăm tình hình của Diệp Ninh, lại không có ai thèm để ý đến cậu.

Điều này làm cậu ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, vội vội vàng vàng chạy đến.

Sau đó lập tức nhìn thấy thôn trưởng và các cán bộ trong thôn đi ra ngoài với Diệp Ninh.

Nhìn tư thế này, không lẽ bọn họ đã ra mặt thay Lưu Mãn rồi sao?!

Nghĩ như thế, Diệp Đống cảm thấy vô cùng bực bội.

“Chị!”

Cậu há miệng, dùng hết sức lực toàn thân hô to.

Diệp Ninh và mấy người thôn trưởng đều hoảng sợ.

“Có phải thằng nhóc này bị người ta dẫm phải đuôi rồi không? Sao lại la to như thế?” Mạnh Phàm Chí vỗ lên trái tim đang đập thình thịch vì giật mình, lẩm bẩm nói.

Diệp Đống cũng không rảnh để ý đến vết thương trên người mình, ba bước cũng thành hai bước, xông đến trước mặt Diệp Ninh.

“Chị, chị có sao không?”

Cậu quan sát cô từ trên xuống dưới, từ trái qua phải một lượt.

Diệp Ninh bình tĩnh trả lời: “Không có việc gì hết.”

Diệp Đống lại đề phòng nhìn về phía thôn trưởng, sau đó mặt mày mếu máo.

“Bác à, bác cũng lớn rồi, phải rộng lượng lên, đừng có làm khó con với chị của con. Một người làm việc một người gánh vác trách nhiệm, không phải cái tên Lưu Mãn kia không ưa con sao? Con đi là được rồi!”

Dù sao thì cậu cũng muốn đến kinh thành phát triển, tuy rằng bị chèn ép đuổi đi như thế đúng là có hơi mất mặt thật, như chỉ cần không ảnh hưởng đến người nhà, cậu cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Thôn trưởng và các cán bộ trong thôn nhìn thoáng qua nhau, sau đó đều nhịn không được mỉm cười.

Đến cả Diệp Ninh cũng hơi cong môi.

Diệp Đống cũng không chờ được câu trả lời của bọn họ, vừa định tiếp tục bày tỏ thái độ, lại để ý nhìn thấy ý cười trên mặt bọn họ.

Cậu đột nhiên ý thức được hình như sự việc cũng không giống như những gì cậu tưởng tượng thì phải?

Quả nhiên, thôn trưởng lập tức nói ngay: “Chuyện này chị của con đã giải quyết rồi, nếu con cũng biết là con sai, sau này đừng có xúc động như thế nữa.”

 

Diệp Đống ngơ ngẩn, có chút phản ứng không kịp.

“Bác thôn trưởng, mọi ngươi về nhà đi, con và Tiểu Đống cũng đi về.” Diệp Ninh biết cha mẹ chắc chắn đã chờ đến sốt ruột rồi, cho nên cũng không muốn trì hoãn thời gian nữa.

“Vậy ngày mai mấy giờ chúng ta xuất phát?” Mạnh Phàm Chí nhanh chóng cố ý hỏi thăm.

Diệp Ninh suy nghĩ nói: “Tám giờ sáng mai đi, con sẽ đến đại đội.”

“Được rồi. Vậy cứ quyết định như thế đi!” Âm lượng khi nói chuyện của Mạnh Phàm Chí có vẻ nặng hơn bình thường rất nhiều.

Diệp Ninh quay đầu nhìn Diệp Đống thúc giục nói: “Đi về nhà thôi.”

Lúc này Diệp Đống mới hoàn hồn, đuổi kịp bước chân của cô, sau đó mới có chút khó hiểu hỏi: “Chị, tám giờ sáng mai chị làm cái gì vậy?”

“Chờ về nhà lại nói.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Sao chị giải quyết được Lưu Mãn vậy?”

“Chờ về nhà lại nói.”

Thôn trưởng và các cán bộ khác trong thôn vẫn luôn nhìn chăm chú vào bóng dáng đang đi xa của hai chị em, mãi đến khi bọn họ hoàn toàn đi xa.

“Thôn trưởng, ông cảm thấy việc này có đáng tin không vậy?”

Sao bọn họ vẫn cứ có cảm giác không đáng tin cậy cho lắm nhỉ?

Ánh mắt thôn trưởng hơi d.a.o động, hiện tại cũng không dám hoàn toàn khẳng định.

“Có đáng tin hay không thì chờ ngày mai sẽ biết.”

Ít nhất thì thông qua biểu hiện hiện tại của Diệp Ninh tới xem, cô cũng không giống như đang lừa gạt bọn họ.

“Nhưng mà trước khi chúng ta thật sự lấy được tiền thì không cần thiết công bố chuyện này đi ra ngoài.”

Thôn trưởng cố ý nhắc nhở mọi người.

Lỡ như nếu ngày mai Diệp Ninh không lấy tiền ra được, bọn họ còn có thể coi như không có chuyện gì phát sinh cả.

TBC

Nhưng nếu để mọi người biết được, Diệp Ninh làm được thì đương nhiên là tốt, nếu cô không làm được chỉ sợ sẽ bị oán trách nhiều hơn nữa.

Mấy cán bộ trong thôn cũng hiểu ý của thôn trưởng, cũng gật đầu theo.

Dù sao thì bà con trong thôn thật sự không chịu nổi việc thất vọng lần thứ hai nữa.

“Diệp Ninh không phải Lưu Mãn, chỉ cần con bé đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được.”

Giọng nói đột nhiên vang lên làm thôn trưởng và các cán bộ trong thôn mới giật mình để ý ra, mẹ của Lý Cẩu Tử vẫn luôn đứng ở bên cạnh.

Mấy đôi mắt đồng loạt nhìn về phía cô.

 
Bình Luận (0)
Comment