Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1210

“Mẹ của Cẩu Tử à, chị tin tưởng Diệp Ninh đến thế cơ à.”

Mọi người nghe bà ấy nói như thế, thật lòng cảm thấy rất vui mừng, chỉ mong thật sự là như thế.

Mẹ của Lý Cẩu Tử hiếm khi mới ra vẻ trước mặt thôn trưởng như thế: “Hiện tại Diệp Ninh đã không còn là Diệp Ninh của quá khứ nữa rồi.”

Diệp Ninh và Diệp Đống cùng nhau về đến nhà, Triệu Thu Phân ôm chầm lấy Diệp Ninh khóc nấc lên.

“Mẹ, đừng khóc. Không phải con đã bình yên quay về rồi sao.”

Tuy rằng Diệp Quốc Sinh không biểu hiện thái quá như Triệu Thu Phân, nhưng ông cũng nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu.

Diệp Ninh kể lại chuyện các bà con trong thôn bỏ phiếu.

Khi Diệp Quốc Sinh nghe được lúc đó có chín mươi lăm người dân trong thôn ở đó, cuối cùng có bảy mươi hai người đứng về phe bọn họ, lộ ra vẻ vui mừng.

“Cha đã nói mọi người đều là bà con trong cùng một thôn, không phải người thân nhưng lại hơn hẳn người thân.”

Diệp Đống lại càng trực tiếp gào to: “Lần này chẳng phải là chọc Lưu Mãn tức c.h.ế.t rồi sao? Sao em lại không chạy qua đó sớm hơn một chút chứ, bỏ mất vở kịch xuất sắc như thế.”

Chỉ là nghĩ đến chuyện Lưu Mãn bị tức đến phát điên, cậu đã cảm thấy vui vẻ muốn chết.

Diệp Ninh không bày tỏ ý kiến, lúc đó Lưu Mãn thật sự đã vô cùng tức giận và dữ tợn.

Nhưng mà sau ngày hôm nay, hai gia đình bọn họ cũng đã hoàn toàn kết thù không thể giải hòa được nữa.

So với hai cha con bọn họ vui vẻ thì Triệu Thu Phân lại lo lắng sốt ruột nỉ non: “Vậy chẳng phải thôn chúng ta không thể sửa đường rồi sao?”

Chỉ một câu nói đã làm Diệp Quốc Sinh và Diệp Đống yên tĩnh lại, hơn nữa còn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.

 

Bắt đầu từ nửa năm trước, sau khi Lưu Mãn đồng ý sẽ sửa đường cho thôn, mỗi ngày chuyện mọi người trong thôn nhắc đến nhiều nhất chính là chuyện này, trong lòng mỗi người đều đang chờ đợi.

 

Diệp Đống cẩn thận nhìn về phía Diệp Ninh, sợ cô sẽ tự trách, chủ động an ủi nói: “Lưu Mãn vốn dĩ cũng không có ý định thật sự sửa đường cho thôn chúng ta, nếu không sao có thể kéo dài thời gian lâu như thế chứ? Cho nên chuyện này không liên quan gì đến chúng ta hết.”

Diệp Quốc Sinh cũng cảm thấy lời này rất có đạo lý, nhưng mà dù sao thì Lưu Mãn vẫn cứ lấy gia đình bọn họ ra làm cớ.

Trong lòng ông vẫn cứ cảm thấy không dễ chịu.

Không đợi Diệp Đống nói hết lời, Diệp Ninh đã không chút hoang mang nói: “Vẫn sẽ sửa đường.”

Diệp Quốc Sinh đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó vội vàng truy vấn: “Không phải Lưu Mãn đã đổi ý rồi sao? Không lẽ còn có cách khác hả?”

Nếu có thể sửa đường, vậy đương nhiên là chuyện tốt rồi.

Diệp Ninh khẳng định nói: “Đúng là Lưu Mãn đã đồng ý, nhưng mà không có tên kia thì vẫn có thể sửa đường được.”

Không chỉ có Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân nghe đến khó hiểu mà Diệp Đống cũng lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.

Diệp Ninh lại bổ sung thêm một câu: “Con đường trong thôn chúng ta, con sẽ sửa.”

“Shh!” Diệp Quốc Sinh hít hà, sắc mặt thay đổi mấy lần: “Con sửa?!”

Cô nói thì đơn giản lắm, nhưng lại tạo nên sóng to gió lớn trong nhà.

Diệp Ninh gật đầu: “Con đã nói với bác thôn trưởng rồi, con đường trong thôn sẽ do con phụ trách.”

“Con gái, con có bị sốt không đó? Sửa đường sẽ cần rất nhiều tiền, con lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ?” Triệu Thu Phân hoảng sợ, không dám tin nhìn cô.

“Mẹ con nói đúng đó, hiện tại cũng không phải lúc ra vẻ ta đây! Cho dù cả nhà mình táng gia bại sản thì cũng không đủ tiền để sửa đường!” Sắc mặt Diệp Quốc Sinh trở nên vô cùng khó coi.

Lần này con gái ông đã gặp rắc rối lớn rồi!

 
Bình Luận (0)
Comment