Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1211

Đúng là lần này Diệp Ninh quay về cô đã xài tiền như nước.

Tất cả mọi thứ trong nhà, từ trong ra ngoài đều đã được thay đổi mới hết.

Nhưng cho dù là thế thì nếu so giữa chuyện cải thiện điều kiện sống ở gia đình mình với chuyện sửa đường cho cả thôn, rõ ràng hai chuyện này là không cùng một cấp bậc.

Điều đầu tiên Diệp Quốc Sinh nghĩ đến chính là Diệp Ninh muốn giữ mặt mũi cho nên mới đưa ra lời hứa hẹn không thực tế này.

“Hiện tại cha lập tức đi tìm thôn trưởng nói cho rõ ràng.”

Tranh thủ lúc này còn kịp, tuy rằng có hơi mất mặt, nhưng cũng tốt hơn việc ép bản thân đi làm chuyện mà mình không cách nào làm được.

Diệp Ninh không ngờ cha mẹ sẽ có phản ứng như thế, xem ra cô nhất định phải làm cho bọn họ hiểu biết đại khái về khả năng kinh tế của cô mới được.

“Cha, con không có vấn đề gì hết...”

“Có phải thôn trưởng ép buộc con làm như thế hay không?” Diệp Quốc Sinh đã không thể khống chế được mà bắt đầu suy nghĩ theo chiều hướng xấu, có lẽ đây mới là nguyên nhân bọn họ không thèm để ý đến Lưu Mãn nữa?

Lần này Diệp Ninh thật sự là dở khóc dở cười: “Không có ai ép buộc gì con hết, con tự nguyện muốn làm như thế. Con có tiền.”

TBC

Diệp Quốc Sinh thấy cô còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vẫn cứ muốn làm như thế, lại càng tức muốn hộc m.á.u hơn.

“Mớ tiền kia của con chỉ sợ nửa cái đường cũng sửa không nỗi!”

“Cha, cha đánh giá thấp con quá rồi đó.” Diệp Ninh muốn giải thích cho rõ ràng, nhưng mà Diệp Quốc Sinh đang kích động cũng không có ý định cho cô cơ hội này.

“Không phải cha đánh giá thấp con, là con đánh giá cao bản thân quá thì có. Con có biết sửa đường hết bao nhiêu tiền không?”

Diệp Ninh bình tĩnh trả lời: “Chắc khoảng một vạn, thôn trưởng nói một vạn là đủ rồi.”

Diệp Quốc Sinh nghe nói là một vạn, mí mắt giật tăng tăng.

Đối với ông mà nói, đây là một con số khổng lồ.

“Cha sống cả đời cũng chưa gặp được nhiều tiền như thế, vậy mà con lại… lại…”

 

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Ninh, cuối cùng Diệp Quốc Sinh cũng ý thức được vẻ khác thường, tiếng nói cũng dần dần nhỏ đi.

“Con biết sửa đường cần tốn một vạn sao?”

Diệp Ninh gật đầu.

“Con biết, vậy mà còn đồng ý?” Diệp Quốc Sinh trừng to mắt, ông cũng không phải đồ ngu, biết rõ hiện tại Diệp Ninh khôn khéo và trưởng thành đến mức nào.

Cô biết rõ sửa đường sẽ tốn một vạn mà vẫn còn đồng ý với thôn trưởng. Đến lúc đó nếu không có, vậy chẳng phải là tự mình vả mặt mình sao?

Con gái ông chắc chắn sẽ không ngu ngốc như thế!

Quả nhiên Diệp Ninh tiếp tục gật đầu.

Triệu Thu Phân thấy chồng đột nhiên không nói gì nữa, bắt đầu sốt ruột muốn đi lên, nhưng mà lại bị Diệp Đống cản lại.

“Cha, mẹ, có phải cha mẹ đã quên mất thân phận hiện tại của chị con rồi không?”

Lời nhắc nhở này mang theo vẻ khoe khoang không nói nên lời.

Cậu là người biết rõ thực lực của Diệp Ninh nhất, cho nên hoàn toàn không hề lo lắng chuyện Diệp Ninh không lấy ra được số tiền này.

Hơn nữa lúc nãy khi cậu nghe được quyết định của Diệp Ninh, suýt chút nữa đã vui vẻ cười thành tiếng.

Nửa năm qua, bởi vì Lưu Mãn đã hứa là sẽ sửa đường cho thôn, đã trực tiếp trở thành “quý nhân” cho nên mới có thể làm mưa làm gió như thế.

Hiện tại con đường này sẽ do nhà họ Diệp bỏ tiền ra sửa, vậy chẳng phải sau này cậu có thể đi ngang ở trong thôn rồi sao!

Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Lúc này bọn họ mới nhớ ra hiện tại Diệp Ninh không chỉ đi làm ở đoàn văn công không, mà còn đi ra ngoài ca hát nữa.

Nhưng mà ca hát có thể kiếm được nhiều tiền như thế sao?!

Bởi vì quá khiếp sợ, hai vợ chồng đều không nói ra được một câu, ánh mắt run rẩy nhìn về phía Diệp Ninh.

Diệp Ninh đưa ra câu trả lời khẳng định: “Cha mẹ, không phải con đã nói rồi sao, cha mẹ đã có thể đi theo con hưởng phúc rồi.”

 
Bình Luận (0)
Comment