Hai vợ chồng già đã không biết nên hình dung tâm trạng hiện tại của mình như thế nào nữa.
Hưng phấn, khiếp sợ, lại còn thêm kiêu ngạo.
Tuy rằng bọn họ biết con gái rất giỏi, nhưng không ngờ rằng lại giỏi đến mức này.
TBC
Diệp Quốc Sinh mất mấy chục giây mới hoàn toàn phản ứng lại, vô cùng cẩn thận xác nhận lại với Diệp Ninh: “Con gái, thật sự không có vấn đề gì sao?”
Thái độ của Diệp Ninh vô cùng kiên định: “Thật sự không thành vấn đề.”
“Tốt! Tốt! Tốt! Con gái à, lần này con thật sự làm nhà họ Diệp chúng ta nở mày nở mặt rồi! Ha ha ha!”
Cảm xúc của Diệp Quốc Sinh lại trở nên kích động, quơ chân múa tay, chẳng qua lần này là vì ông quá vui vẻ.
Triệu Thu Phân lại nhịn không được lau nước mắt trên khoé mắt đi, bà cũng rất vui vẻ.
Sống trong thôn nửa đời, thứ bọn họ muốn tranh nhất vẫn cứ là mặt mũi.
Diệp Ninh nhìn thấy cha mẹ vừa vui mừng lại tự hào như thế, cảm thấy cô xài một vạn đồng này rất đáng.
Người có hiếu thật sự được chia làm hai loại, nuôi dưỡng cơ thể của cha mẹ và nuôi dưỡng tâm trí.
Mà cô không chỉ muốn làm cho cha mẹ mình có một cuộc sống sung sướng thoải mái, mà còn muốn làm cha mẹ tự hào vì cô.
Ngày hôm sau.
Bảy giờ sáng, thôn trưởng, Mạnh Phàm Chí và các cán bộ khác trong thôn đã có mặt tại đại đội rồi.
Tối hôm qua bọn họ gần như đều mất ngủ, vô cùng chờ đợi mặt trời ngày hôm nay nhanh chóng mọc lên.
“Thôn trưởng, chúng ta có cần trực tiếp đến nhà họ Diệp tìm Diệp Ninh luôn không?”
“Hiện tại còn sớm lắm, chờ thêm chút nữa đi.”
Ngày hôm qua Diệp Ninh nói tám giờ sẽ đến, bọn họ đi giục cũng không tốt lắm.
Mọi người đều lộ rõ vẻ căng thẳng và lo lắng, sợ hôm nay Diệp Ninh sẽ đột nhiên thay đổi ý kiến.
Dù sao thì lúc trước Lưu Mãn cũng từng làm chuyện như thế này rồi.
Anh ta cũng từng hứa ngày mai sẽ đưa tiền cho thôn, kết quả lại mượn cớ có việc riêng để từ chối khéo.
Hơn nữa chuyện này cũng không phải mới phát sinh một hai lần.
Cuối cùng kéo tới kéo lui, kéo dài suốt nửa năm cũng chưa thể bắt tay vào làm được.
Mặt ngoài thôn trưởng có vẻ như rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại sốt ruột hơn bất kỳ ai.
Nhưng mà ngày hôm qua sau khi Diệp Ninh từ đại đội về nhà, cô chắc chắn đã nói chuyện này với Diệp Quốc Sinh rồi. Nếu hôm qua Diệp Quốc Sinh không đến tìm ông ấy, có nghĩa là đã có hi vọng.
Đến bảy giờ năm mươi phút, Mạnh Phàm Chí thật sự không thể bình tĩnh nổi nữa.
“Thôn trưởng, hay là để tôi đi qua đó xem thử đi.”
Không đợi ông ta nói xong, bóng dáng của Diệp Ninh đã xuất hiện trong tầm mắt của mấy người bọn họ.
Nhìn thấy cô thật sự đến nơi này, trên mặt mấy người bọn họ đều lộ ra vẻ hưng phấn.
Khoé miệng thôn trưởng điên cuồng cong lên, chưa bao giờ ông ấy vui vẻ như bây giờ.
Không đợi Diệp Ninh đến gần, ông ấy đã sốt ruột hấp tấp chạy đến đón.
Diệp Ninh không ngờ rằng lần này không chỉ có thôn trưởng và Mạnh Phàm Chí có mặt mà đến cả những cán bộ khác trong thôn cũng đến đông đủ, hơn nữa những ánh mắt kia khi nhìn về phía cô giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Con đến muộn rồi sao?”
Cô vừa nói vừa nhìn về phía đồng hồ đeo trên cổ tay của mình.
Bảy giờ năm mươi ba phút, cũng không trễ mà.
“Không muộn, không muộn, là tụi bác đến sớm.” Thôn trưởng cười khanh khách giải thích, rõ ràng bọn họ đã đến đây sớm hơn một tiếng đồng hồ, vậy mà chỉ nói là đến sớm một chút.
“Diệp Ninh, hiện tại chúng ta cùng nhau lên trấn trên sao?” Lúc Mạnh Phàm Chí hỏi ra vấn đề này, tất cả mọi người đều hồi hộp, thậm chí lòng bàn tay còn toát mồ hôi.
“Dạ được. Chúng ta đi qua đó bằng cách nào đây ạ?” Diệp Ninh đồng ý khá nhanh gọn dứt khoát.
Chân cẳng của cô không được phương tiện cho lắm, còn không thể đạp xe đạp, đi bộ thì phải đi hơn một tiếng đồng hồ, với tình trạng hiện tại của cô thì rõ ràng là cũng không ổn cho lắm.
Cuối cùng thì mấy người bọn họ cũng không giấu được vẻ vui sướng trong lòng, bọn họ đã chuẩn bị xong mọi thứ từ lâu rồi, vô cùng nhiệt tình mà kéo cô đi.
“Lái xe! Chúng ta lái máy kéo trong thôn đi qua đó!”