Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1213

Diệp Ninh “võ trang đầy đủ” từ trong ngân hàng đi ra, thôn trưởng và Mạnh Phàm Chí đang đứng chờ ở bên ngoài lập tức bước lên đón.

Hai người hồi hộp đến mức không dám nói một lời, vô cùng trông mong mà nhìn cô.

Diệp Ninh trực tiếp đưa túi tiền đến trước mặt thôn trưởng.

Tim thôn trưởng run lên, khoảnh khắc cầm lấy túi tiền, ông ấy chỉ cảm thấy tay chùng xuống.

Mạnh Phàm Chí cũng duỗi dài cổ nhìn tới nhìn lui, khi hai người nhìn thấy xấp tiền mặt cực dày ở bên trong, con ngươi bắt đầu kịch liệt co rút lại.

Thật sự không nói quá chút nào, cả đời này bọn họ cũng chưa từng gặp qua nhiều tiền như thế trong một lần.

Thôn trưởng thậm chí không dám nhìn thêm cái nào, nhanh chóng nhét vào trong n.g.ự.c bảo vệ, sợ bị kẻ xấu theo dõi.

Ánh mắt của hai người khi nhìn về phía Diệp Ninh lại thay đổi.

Trước kia bọn họ chỉ xem Diệp Ninh giống như phận con cháu trong nhà, nhưng mà hiện tại, Diệp Ninh rõ ràng đã là ân nhân của toàn thôn bọn họ.

Hơn nữa hai người còn vô cùng khiếp sợ.

Không ngờ rằng Diệp Ninh thật sự giao số tiền lớn như thế cho bọn họ một cách dễ dàng đến vậy.

Nếu so với Lưu Mãn luôn hẹn tới hẹn lui, rõ ràng là cô mới là người thật lòng muốn giúp đỡ cho các người dân trong thôn.

TBC

“Diệp Ninh, cảm ơn con! Bác thay mặt toàn bộ bà con chòm xóm trong thôn cảm ơn con!”

Thôn trưởng run giọng, khoé mắt còn có chút ướt át.

Diệp Ninh ngược lại cảm thấy có chút mất tự nhiên: “Bác à, con cũng là người của thôn Đại Liễu Thụ chúng ta, có thể đóng góp gì đó cho thôn cũng là vinh hạnh của con.”

Thôn trưởng và Mạnh Phàm Chí quay đầu sang nhìn nhau, cho dù có nói bao nhiêu lời đi nữa thì cũng không thể nào bày tỏ được tấm lòng biết ơn của bọn họ đối với cô.

Diệp Ninh theo bản năng nhìn về phía xung quanh.

Tuy rằng hiện tại cô đã đội nón và khẩu trang rồi, nhưng cũng khó có thể bảo đảm sẽ không có người nhận ra cô.

“Bác, chúng ta nhanh chóng về thôn đi.”

Khó khăn lắm mới có thể ở bình yên ở trong thôn, cô cũng không muốn bại lộ tung tích của mình.

 

Thôn trưởng và Mạnh Phàm Chí đương nhiên không biết cô đang lo lắng cái gì, chỉ cảm thấy bọn họ cầm nhiều tiền như thế, đương nhiên là phải nhanh chóng đi về rồi.

Diệp Ninh, thôn trưởng leo lên máy kéo, Mạnh Phàm Chí phụ trách lái máy kéo.

Tạch tạch!

Tốc độ của máy kéo không quá chậm, nhưng mà âm thanh khi chạy lại rất ồn ào.

Nhưng mà cũng chính cái tiếng tạch tạch này lại làm người ta cảm thấy cực kỳ yên tâm.

Thôn trưởng thỉnh thoảng lại liếc nhìn Diệp Ninh, hình như là còn muốn nói cái gì nữa.

“Bác, có chuyện gì thì bác cứ nói thẳng đi.” Diệp Ninh đã chủ động mở miệng.

Hiện tại chỉ có ba người bọn họ, đương nhiên là không có chuyện gì không thể nói cả.

Thôn trưởng nhìn mặt cô hỏi: “Con gái, sao con bịt mặt mình kín mít thế?”

Lúc sáng khi bọn họ ra thôn, cô đã lập tức mở túi lấy ra mấy thứ này, giống như là sợ bị người khác nhận ra vậy.

Bọn họ thắc mắc suốt từ nãy đến giờ, hiện tại mới có tâm trạng hỏi thăm.

Diệp Ninh có hơi chột dạ nói: “Con bị dị ứng với thứ gì đó trong không khí, bác sĩ nói con đi ra ngoài thì phải đề phòng một chút.”

“Dị ứng với không khí?” Thôn trưởng lại lặp lại, chỉ cảm thấy quá hoang đường.

Ông ấy chưa bao giờ nghe nói qua sẽ có người dị ứng với không khí đó?

Diệp Ninh dở khóc dở cười: “Không phải dị ứng với không khí, là một vài thứ hỗn loạn trong không khí.”

Thôn trưởng vẫn cứ ngơ ngác, tuy rằng ông ấy không hiểu, nhưng cũng chỉ có thể tôn trọng.

“Nhưng mà lúc trước con cũng không có cái bệnh này mà.”

Diệp Ninh cười gượng vài tiếng.

Thôn trưởng tiếp tục nói: “Lần này con lấy ra một lúc nhiều tiền như thế cho thôn chúng ta, có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của con không? Con đã thương lượng với Cố Phong chưa?”

Ông ấy cũng không hỏi xem vì sao Diệp Ninh lại có nhiều tiền như thế, bởi vì dựa theo thân phận của Cố Phong và Diệp Ninh, số tiền này chắc chắn sẽ có lai lịch chính đáng.

Ông ấy chỉ quan tâm một chuyện chính là Cố Phong có biết chuyện này hay không?

 
Bình Luận (0)
Comment