Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1214

Diệp Ninh nhanh chóng xóa sạch băn khoăn này giúp ông ấy.

“Cố Phong cũng đồng ý.”

Nhắc đến Cố Phong, giọng nói của cô cũng khác hẳn với bình thường.

Thôn trưởng nghe cô nói như thế, cũng hoàn toàn yên tâm.

Lúc này Mạnh Phạm Chí đang lái xe ở đằng trước cũng quay đầu lại, hỏi Diệp Ninh một câu.

“Diệp Ninh, bác cũng khá tò mò, nếu con đã có thực lực này, cũng đồng ý sửa đường giúp thôn chúng ta, vậy sao lúc trước con không nói việc này ra trước luôn đi?”

Không phải chỉ có một mình ông ta khó hiểu chuyện này, ngày hôm qua mẹ của Lý Cẩu Tử cũng có suy nghĩ y hệt như thế.

Đến cả thôn trưởng cùng dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu quan sát phản ứng của Diệp Ninh.

Đúng vậy, nếu như cô chịu nói sớm thì cũng sẽ không có chuyện Lưu Mãn đến đại đội la lối om sòm rồi.

Ánh mắt Diệp Ninh trở nên tràn ngập thâm ý, im lặng một lúc mới nói: “Con sẵn lòng giúp đỡ trong thôn, nhưng cũng phải xem thái độ của mọi người trong thôn đối với nhà họ Diệp của con nữa.”

Đối với cô mà nói, sửa đường cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Nhưng cô chỉ bỏ tiền cho người xứng đáng thôi.

Cô không tỏ thái độ ngay lúc Lưu Mãn uy h.i.ế.p thôn, muốn đuổi nhà bọn họ ra khỏi nhà, mục đích chính là vì muốn xem thử thái độ của người trong thôn như thế nào.

Nếu bọn họ thật sự nghe lời Lưu Mãn, cả thôn hùa nhau ăn h.i.ế.p nhà bọn họ, vậy bà con chòm xóm này không cần cũng thế.

Cô nói xong, thôn trưởng và Mạnh Phạm Chí đều đồng loạt ngẩn ra, hai người đều lộ ra vẻ mặt phức tạp.

Bọn họ đương nhiên hiểu Diệp Ninh muốn ám chỉ cái gì, thậm chí còn có chút may mắn.

Trong nháy mắt này, ấn tượng của Diệp Ninh trong lòng hai người bọn họ lại được đổi mới.

 

Đáy mắt của thôn trưởng thậm chí còn lộ ra một chút kiêng dè.

Cô gái này còn khôn khéo và lý trí hơn trong tưởng tượng của bọn họ rất nhiều.

 

Tuy rằng Diệp Ninh không nhìn thấy Mạnh Phạm Chí đang lái xe có phản ứng gì, nhưng mà gương mặt căng chặt của thôn trưởng hiện tại cô lại có thể nhìn thấy rất rõ.

“Bác, hai bác cũng đừng căng thẳng như thế. Dù sao thì số tiền này cũng là do con cực cực khổ khổ, dành dụm từng ly từng tí. Con sẽ không yêu cầu thôn làm gì cho con, đương nhiên con cũng phải xem thử tấm lòng mà con đưa ra có xứng đáng hay không chứ.”

Cô cố ý dùng giọng điệu nhỏ nhẹ, xóa sạch nỗi khiếp sợ trong lòng hai người thôn trưởng và Mạnh Phạm Chí.

Thôn trưởng thở dài thườn thượt, không khỏi cảm thán: “Trước kia bác thật sự xem thường con quá rồi, con đúng là đã trưởng thành!”

“Con cũng không thể cứ chạy khắp thôn kiếm chuyện giống như trước kia mãi được, đúng không?” Diệp Ninh nửa đùa nửa nghiêm túc trêu chọc.

Gương mặt của thôn trưởng dần dần thả lỏng lại: “Cái này thì thôi đi, cứ như bây giờ là được rồi! Cha mẹ con đúng là đã nuôi được một cô con gái rất tốt, có thể an tâm hưởng phúc rồi.”

“Cảm ơn lời khen của bác.”

Diệp Ninh cảm thấy sau khi trải qua sự kiện lần này, cô và thôn trưởng cũng thân thiết hơn trước kia rất nhiều.

“Nếu con đã nói đến mức này, vậy bác cũng hỏi nhiều thêm một câu. Nếu như ngày hôm qua kết quả bỏ phiếu là Lưu Mãn thắng, vậy con cũng sẽ không ngoan ngoãn rời đi đúng không?” Tuy rằng thôn trưởng đang hỏi cô, nhưng mà giọng điệu khi nói đến câu cuối cùng cũng đã trở nên vô cùng khẳng định.

Dựa theo tính cách hiện tại của cô, sao có thể nhẫn nhục chịu đựng, tùy ý cho người khác điều khiển được chữ.

Tuy rằng thực lực kinh tế của cô cũng đã đủ để người nhà của cô có thể đến nơi càng tốt hơn để sinh sống.

Quả nhiên Diệp Ninh gật đầu, cô muốn đưa cha mẹ, em trai và em dâu đến kinh thành hưởng phúc là một chuyện.

Nhưng mà bị Lưu Mãn ăn h.i.ế.p buộc đuổi đi thì lại là một chuyện khác.

Mà hành vi uy hiếp, cưỡng ép bọn họ rời khỏi thôn của Lưu Mãn cũng đã đủ để cô đi đến các bộ phận cấp trên cử báo và báo công an để xử lý.

Thôn trưởng cũng thầm thổn thức trong lòng, xem ra Lưu Mãn dám đối đầu với Diệp Ninh, chắc chắn sẽ thua rất thảm.

 
Bình Luận (0)
Comment