Nhà họ Lưu.
Lưu Mỹ Lệ nổi giận đùng đùng nhìn về phía Lưu Mãn đang ngồi trên ghế sofa.
TBC
“Anh, nhà chúng ta đã bị người ta ăn h.i.ế.p đến trên đầu rồi, anh mau nghĩ cách đi!”
Ngày hôm qua Lưu Mãn đã thề thốt khẳng định nói chắc chắn có thể đuổi nhà họ Diệp ra khỏi thôn Đại Liễu Thụ, nhưng mà không ngờ cuối cùng bởi vì cho thôn dân bỏ phiếu, làm cho gia đình bọn họ trở thành trò cười.
Hiện tại trong thôn toàn là tiếng cười nhạo nhà bọn họ.
Từ sau khi Lưu Mãn kiếm được tiền đến bây giờ, bọn họ chưa bao giờ phải chịu ấm ức đến như thế này.
Sắc mặt Lưu Mãn vô cùng âm u, trong lòng còn tức giận hơn Lưu Mỹ Lệ rất nhiều.
“Mấy tên chân đất trong thôn đúng là có mắt không tròng, không có chúng ta sửa đường cho thôn, bọn họ đi đường bùn thế này cả đời cũng đáng lắm.”
Lưu Mỹ Lệ bực bội chất vấn: “Không lẽ chúng ta cứ tùy ý để Diệp Ninh và Diệp Đống leo lên đầu lên cổ chúng ta ị phân mãi sao?”
Lưu Mãn hừ lạnh: “Em gái, em quá sốt ruột rồi. Hiện tại mọi người trong thôn đều biết anh là vì Diệp Ninh cho nên mới không sửa đường, hôm nay thôn trưởng nhất định sẽ đến cầu xin anh, đến lúc đó còn không phải chúng ta muốn gì thì được đó sao?”
Anh ta khá chắc chắn về chuyện này, không có ai biết rõ người trong thôn muốn sửa đường đến mức nào hơn anh ta.
Lưu Mỹ Lệ thấy anh ta nói một cách khẳng định như thế, gương mặt vặn vẹo mới thả lỏng lại đôi chút.
“Vậy lần này anh nhất định đừng có ngu ngốc như thế nữa đó, nếu không phải ngày hôm qua anh làm cái trò bỏ phiếu ngu ngốc kia thì thôn trưởng đã thỏa hiệp từ lâu rồi.”
Lưu Mãn cũng rất hối hận, mất kiên nhẫn nói: “Em đừng nhắc đến chuyện ngày hôm qua nữa, chờ hôm nay thôn trưởng đến, anh sẽ nói chuyện rõ ràng với ông ấy.”
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt ông ta liên tục lóe lên, đã suy nghĩ kỹ xem lát nữa sẽ chất vấn và khó xử thôn trưởng như thế nào rồi.
Lưu Mỹ Lệ cố khống chế tâm trạng bực bội của mình xuống, hiện tại nhà bọn họ có tiền có quan hệ, cô ta cũng không tin là mình không đối phó được một nhà họ Diệp!
Đại đội.
Các cán bộ trong thôn đều đang nhón chân mong chờ, chờ thôn trưởng và Diệp Ninh nhanh chóng quay về.
“Lúc đi lấy tiền nhất định phải thuận lợi đó!”
Bọn họ thật sự đã bị mấy hành vi trước đó của Lưu Mãn dọa sợ, tuy rằng hiện tại ba người đã xuất phát, nhưng chưa nhìn thấy tiền thì trong lòng vẫn không thể nào yên ổn được.
Lúc này có mấy người dân trong thôn lộ ra sắc mặt vội vàng chạy về phía đại đội.
Lý Xuyên đi đầu trực tiếp nhìn về phía cán bộ Vương Hải Bác trong thôn.
“Anh Vương, chuyện sửa đường có còn hi vọng gì không? Có phải thôn trưởng đã đến nhà Lưu Mãn rồi không?”
Tối hôm qua chắc chắn có rất nhiều người trong thôn mất ngủ, mới sáng sớm đã có không ít gia đình tụ tập lại với nhau, cuối cùng để Lý Xuyên và một ít người khác trong thôn làm đại diện, đến thương lượng chuyện này với thôn trưởng và các cán bộ trong thôn.
Vương Hải Bác nhìn về phía bọn họ, do dự một chút, sau đó nói: “Thôn trưởng đi ra ngoài làm việc rồi, chờ lát nữa sẽ quay về.”
Lý Xuyên nghe thấy thôn trưởng vẫn còn chưa đi tìm Lưu Mãn, vẻ mặt lại càng thêm nghiêm túc hơn.
“Vậy rốt cuộc thì chuyện sửa đường phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ cứ thế mà bỏ cuộc sao?”
“Ai nói bỏ cuộc chứ, thôn trưởng đang đi giải quyết chuyện này đó.” Vương Hải Bác vốn dĩ muốn nói thẳng thôn trưởng và Diệp Ninh đã đi lấy tiền rồi, nhưng mà lại nghĩ đến những lời thôn trưởng dặn dò ngày hôm qua, chỉ cần tiền còn chưa đến tay, thì không được báo cho mọi người biết chuyện Diệp Ninh sẽ bỏ tiền sửa đường cho thôn, lời nói đã đến bên miệng lại nuốt ngược trở vào.
Lý Xuyên và những thôn dân khác liếc nhìn nhau, cứ có cảm giác lời này của Vương Hải Bác rất có lệ.