Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1216

Sửa đường chỉ có thể năn nỉ Lưu Mãn bỏ tiền, nhưng thôn trưởng lại không đi tìm Lưu Mãn, chuyện này lập tức trở nên khác thường rồi.

“Anh Vương, thật ra chuyện bỏ phiếu ngày hôm qua cũng là do các bà con suy nghĩ không đầy đủ. Tuy rằng mọi người cũng biết bắt nhà họ Diệp dọn ra khỏi thôn là không có đạo đức, nhưng mà sửa đường cũng không phải ảnh hưởng đến một nhà hai nhà, mà là liên lụy đến toàn thôn của chúng ta. Chúng ta cảm thấy vẫn nên đi gặp Lưu Mãn xin lỗi, vuốt giận cậu ta một chút.”

Đây cũng là không còn cách nào khác.

Nếu như là ngày hôm qua, mấy cán bộ trong thôn như Vương Hải Bác chắc chắn cũng sẽ có suy nghĩ như thế, nhưng mà hiện tại đã hoàn toàn khác nhau rồi.

“Ông nói cái gì đó, Lưu Mãn muốn bỏ tiền sửa đường cho thôn chúng ta, đây là đang làm việc thiện. Nhưng mà nó cũng không thể dùng việc này để đè đầu cưỡi cổ bắt trong thôn làm việc được, vậy mà còn là làm việc thiên sao? Đến cả thôn trưởng ở trước mặt nó cũng phải cúi thấp đầu, sau này các bà con chòm xóm ở trước mặt nó chẳng phải sẽ càng khổ sở hơn sao?”

Vương Hải Bác phân tích rõ ràng rành mạch, cũng đang trách cứ ánh mắt của các thôn dân kia quá thiển cận.

Lý Xuyên cũng hiểu đạo lý này, nhưng mà cho dù là hiểu lý lẽ thì cũng không thể đổi lấy tiền sửa đường được.

“Mặt mũi không quan trọng, con đường càng quan trọng hơn.”

Ông ta đành phải nói ra những lời nói trái ngược với lòng mình.

Vương Hải Bác rất muốn đ.ấ.m cho ông ta môt phát: “Chúng tôi cũng có nói là sẽ không đi sửa đường đâu, thôn trưởng đang đi giải quyết việc này.

Lý Xuyên nhíu chặt mày lại: “Anh Vương, ý của ông là không tìm Lưu Mãn đòi tiền hả? Vậy thôn trưởng còn có cách nào khác chứ? Nếu mấy ông và thôn trưởng đều không dám mất mặt, vậy cứ để chúng tôi đến nhà Lưu Mãn, cho dù là quỳ xuống lạy nó cũng phải để nó đồng ý lại lần nữa mới được.”

Người trong thôn cũng đều biết trước kia trong thôn cũng đã từng nộp đơn xin cấp trên kinh phí để sửa đường rất nhiều lần, nhưng mà lần nào bên trên cũng trả lời là còn khó khăn, lại chờ thêm một chút.

Lần chờ đợi này cũng không biết phải chờ ba năm hay là năm năm nữa.

Vương Hải Bác bị ông ta buộc đến không còn cách nào khác, theo bản năng nhìn về phía mấy cán bộ khác trong thôn.

“Hay là cứ nói cho bọn họ biết đi.”

Có người đã mở miệng nói.

Cũng không thể thật sự để mọi người đi bị Lưu Mãn sỉ nhục được.

Vương Hải Bác hít một hơi thật sâu, đang định mở miệng thì các đó không xa đang vang lên tiếng “tạch tạch” của máy kéo.

Các cán bộ trong thôn lập tức thay đổi sắc mặt, mắt mỗi một người đều sáng lên.

 

Vương Hải Bác lại càng kích động hô to: “Đã về rồi!”

Mấy người Lý Xuyên hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhận ra mấy người bọn họ đều đang vô cùng phấn khởi, dõi mắt nhìn sang.

Máy kéo nhanh chóng lái đến, sau đó dừng lại ở khoảng cách cách bọn họ chừng mấy mét.

Mấy người Vương Hải Bác chạy chậm lên đón.

Thôn trưởng và Diệp Ninh nhảy xuống xe.

“Thôn trưởng, thế nào rồi?” Mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm vào thôn trưởng.

TBC

Giây tiếp theo, thôn trưởng lộ ra một nụ cười xán lạn: “Lần này thật sự phải cảm ơn Diệp Ninh rồi.”

Câu trả lời này l.à.m t.ì.n.h hình lập tức mất khống chế.

“Ui cha, trời đất ơi! Cảm ơn Diệp Ninh! Thật sự quá cảm ơn con rồi!”

Vương Hải Bác vui vẻ đến mức ăn nói lộn xộn, giữ chặt lấy tay Diệp Ninh liên tục cảm ơn.

Các cán bộ khác trong thôn khác cũng vây quanh lấy Diệp Ninh, cười không khép miệng lại được.

Tuy rằng những người này đều là bậc cha chú của Diệp Ninh, nhưng mà giờ phút này tất cả mọi người đều vui vẻ giống như một đứa con nít.

Thôn trưởng và Mạnh Phàm Chí hiếm khi mà bình tĩnh nhìn thấy cảnh này.

Cũng may bọn họ đã dùng khoảng thời gian quay về để bình tĩnh trở lại.

Lý Xuyên và những người khác đều ngơ ngác, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy các cán bộ trong thôn “nổi điên” tập thể như thế.

Hoàn toàn điên đảo nhận tri và tam quan của bọn họ.

Hơn nữa đối tượng nổi điên còn là... Diệp Ninh?!!

Loại tình huống này kéo dài suốt hai ba phút, cuối cùng vẫn là thôn trưởng mở miệng nói chuyện trước.

“Được rồi, mấy ông cũng cả đống tuổi rồi, lại không biết bình tĩnh gì hết.”

“Thôn trưởng, chúng tôi thật sự quá vui vẻ, bình tĩnh không quan trọng!” Vương Hải Bác nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người.

 
Bình Luận (0)
Comment