Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1217

Thôn trưởng nhìn về phía mấy người Lý Xuyên đang nghẹn họng nhìn trân trối.

“Sao mấy ông lại ở chỗ này?”

Lý Xuyên lập tức hoàn hồn, miễn cưỡng kéo suy nghĩ về đến chủ đề chính.

“Thôn trưởng, chúng tôi đại biểu mọi người đến đây, vẫn cứ muốn cứu vãn chuyện sửa đường một chút.”

Vừa nói còn vừa dùng khóe mắt âm thầm nhìn về phía Diệp Ninh.

Đều là bởi vì nhà của cô nên trong thôn mới đắc tội với Lưu Mãn.

Nếu nói không oán trách, vậy đương nhiên là chuyện không tưởng rồi.

Nhưng mà cảm xúc oán trách này cũng chỉ hiện ra trong tích tắc, câu nói tiếp theo mà thôn trưởng nói ra làm mấy người bọn họ cũng mất khống chế giống hệt như những cán bộ lúc nãy.

Thôn trưởng vô cùng tự tin nói: “Chúng ta không cần phải cứu vãn năn nỉ Lưu Mãn làm gì nữa, Diệp Ninh đã giải quyết chuyện sửa đường cho thôn chúng ta rồi.”

“Ông nói cái gì? Diệp Ninh giải quyết? Ông có lừa chúng tôi không đó?” Bởi vì quá khiếp sợ, Lý Xuyên trừng to mắt, con ngươi như sắp rớt ra ngoài.

Phản ứng của những người khác cũng không khác gì mấy.

Thôn trưởng nhìn Diệp Ninh cười cười, sau đó mới lấy cái túi ông luôn giấy trong n.g.ự.c ra nói.

“Lúc nãy chúng tôi và Diệp Ninh mới cùng nhau đi lên trấn trên lấy tiền, đã có tiền rồi, hôm nay tôi lập tức liên lạc với đội thi công, tranh thủ ngày mai có thể lập tức khởi công!”

Có một câu Diệp Ninh nói rất đúng, chuyện sửa đường đương nhiên là phải càng nhanh càng tốt.

Trong thôn đã không thể chờ được thêm một giây nào nữa.

Lý Xuyên không dám tin nhìn chằm chằm vào Diệp Ninh, cuối cùng đến cả hô hấp mới trở nên dồn dập.

Lúc trước Lưu Mãn nói sẽ sửa đường cho thôn, lại kéo dài đến suốt nửa năm.

Diệp Ninh lại đưa tiền cho thôn nhanh như thế sao?

Khiếp sợ!

Ngoại trừ khiếp sợ thì vẫn cứ là khiếp sợ!

“Nhanh lên, mau nhéo tôi một cái xem, có phải tôi đang nằm mơ không?”

Thôn dân ở bên cạnh phấn khởi kêu to.

Quả nhiên có người nhéo mạnh vào người ông ta.

“Shh.”

 

Người kia đau đến nhe răng trợn mắt, lại quơ tay múa chân cười cười.

“Không phải nằm mơ, đây là sự thật!”

Chỉ một câu “Đây là sự thật” hô to đến trời rung đất nứt.

“Bà con ơi, mau ra đây! Thôn chúng ta sắp sửa đường thật rồi! Diệp Ninh sẽ sửa đường cho thôn chúng ta!”

Một chuyện vui lớn như thế cũng đủ làm cho cả thôn đều giật mình chấn động...

TBC

Nhà họ Lưu.

Lưu Mãn thỉnh thoảng lại nhìn về phía đồng hồ quả lắc kiểu Tây ở phòng khác, thầm tính xem đến bao giờ thôn trưởng mới có thể đến?

Thậm chí còn đang tính toán, anh ta có cần đóng cửa không tiếp thôn trưởng hay không?

Mãi đến khi hẻm nhỏ bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, hơn nữa tiếng ồn ào còn càng lúc càng lớn, đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh ta.

“Mấy người này bị điên rồi hả? La hét cái gì thế?”

Anh ta nhíu mày lẩm bẩm nói một câu, từ trên ghế sofa đứng lên.

Lưu Mỹ Lệ vốn dĩ đã quay về phòng cũng giật mình nghe được.

“Anh, bên ngoài có tiếng gì thế?”

Hai anh em vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài sân.

Lưu Mãn đột nhiên nhớ đến gì đó, khóe môi nhịn không được con lên.

“Có phải là người trong thôn đến năn nỉ chúng ta không?”

Lưu Mỹ Lệ đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó cũng lộ ra vẻ mặt vui vẻ, vô cùng chắc chắn gật đầu.

“Đương nhiên là đúng rồi.”

Nếu không thì tại sao bên ngoài lại rối loạn như thế chứ.

Trông có vẻ như có không ít người đến đây đó!

Tâm hư vinh của Lưu Mãn được thỏa mãn cực lớn, cũng không vội vàng đi ra ngoài, dứt khoát ra lệnh với Lưu Mỹ Lệ: “Thế này đi, em đi ra ngoài ứng phó với bọn họ trước. Nhớ kỹ, nhất định đừng để bọn họ bước vào nhà chúng ta một cách dễ dàng.”

Lưu Mỹ Lệ cũng vô cùng hưng phấn, vỗ n.g.ự.c bảo đảm: “Anh cứ yên tâm đi, em biết phải làm thế nào mà.”

Trong một năm trở lại đây, cô ta đã quá quen với việc kiêu căng ngạo mạn trước mặt người dân trong thôn, luôn cho rằng mình cao quý hơn người khác.

Lưu Mãn cực kỳ đắc ý xoay người quay về.

Lưu Mỹ Lệ chỉnh sửa lại tóc tai và quần áo, ưỡn n.g.ự.c đi ra ngoài.

 
Bình Luận (0)
Comment