Ngoại trừ báo cho Trịnh Thư Vân biết ra, Diệp Ninh không nói cho bất cứ người nào khác biết chuyện cô sẽ đến kinh thành.
Chiều tối cô đi đến Hồng Hải.
Tuy rằng Lý Tử Hằng đã thuyết phục được Mục Văn Hạo, nhưng mà cô vẫn cần phải đi thông báo trực tiếp với Mục Văn Hạo một tiếng.
Dù sao thì dựa theo cái tính cách đa nghi của Mục Văn Hạo, một khi phát hiện ra cô và Lý Tử Hằng có lén tiếp xúc với nhau thì chắc chắn sẽ không yên tâm dễ dàng như thế nữa.
Bầu không khí trong văn phòng của Mục Văn Hạo vĩnh viễn đều vô cùng áp lực.
“Chuyện này Tử Hằng đã nói với tôi rồi. Nhưng mà tôi lại khá tò mò, không phải lúc trước cô đã từ chối rồi sao? Tại sao bây giờ lại đồng ý nữa?”
Quả nhiên Mục Văn Hạo gần như lập tức bắt được trọng điểm, ánh mắt độc ác nham hiểm khóa c.h.ế.t trên người Diệp Ninh, giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.
Diệp Ninh không chút hoang mang trả lời: “Thứ nhất, tôi cảm động trước thành ý của chủ nhiệm Lý. Thứ hai, đây thật sự là một cơ hội có thể làm tôi trở nên nổi tiếng.”
“Cô còn để ý đến mấy thứ này sao?” Mục Văn Hạo nhướng mày, trong giọng nói tràn ngập nghi ngờ.
Diệp Ninh đương nhiên biết anh ta muốn nghe cái gì, dứt khoát thành thật nói: “Đúng là trước kia tôi không thèm để ý, nhưng bây giờ thì khác rồi.”
“Sao lại khác chứ?” Toàn thân Mục Văn Hạo toát ra khí thế vô cùng nguy hiểm.
Nếu Diệp Ninh trả lời sai, anh ta vẫn có thể dùng bạo lực bắt cô ở lại.
“Trước kia tôi phải để ý kiêng dè đến rất nhiều chuyện, nhưng bây giờ không cần nữa. Nếu hôn nhân đã không đáng tin, vậy thì thì tự dựa vào chính mình vậy!” Sao Diệp Ninh lại không có dã tâm chứ, chỉ là từ trước đến nay cô chưa từng lộ ra mà thôi.
Chỉ có điều nếu hiện tại Mục Văn Hạo muốn nhìn, vậy thì để anh ta nhìn!
Hai người im lặng chừng mười mấy giây, vẻ mặt lạnh nhạt như băng sương của Mục Văn Hạo bị ý cười thay thế.
“Cô có thể dựa vào tôi, tôi luôn luôn là chỗ dựa của cô.”
Hơn nữa anh ta cũng có năng lực làm thế.
Ánh mắt Diệp Ninh vô cùng kiên định: “Dựa dẫm vào người khác không bằng dựa vào chính mình.”
Mục Văn Hạo thật sự rất yêu dáng vẻ tự tin này của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-691.html.]
Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa cô và những người phụ nữ ở bên ngoài.
“Được rồi, tôi đồng ý cho cô đi đó.”
Lý Tử Hằng có nói một câu mà anh ta cảm thấy rất đúng, đối mặt với cô, anh ta rất sẵn lòng giảm bớt một chút toan tính, dùng nhiều chút chân thành và ủng hổ.
Đáy mắt Diệp Ninh chợt lóe ra chút ánh sáng.
Cô ra khỏi văn phòng của Mục Văn Hạo, mệnh lệnh của Mục Văn Hạo cũng được lan truyền ra ngoài.
“Trong vòng nửa tháng sau, Diệp Tử sẽ không lên sân khấu biểu diễn.”
Lúc chị Dung nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên chính là Diệp Ninh và Mục Văn Hạo lại cãi nhau nữa rồi.
Nhưng mà Mục Văn Hạo cũng không nổi giận với người ngoài, lúc này mọi người mới yên tâm một chút.
Diệp Ninh cũng không gặp mặt riêng Mộng Kiều Nhụy, hai người chỉ vô tình gặp được nhau ở hậu trường.
“Tôi đã đọc báo rồi, làm tốt lắm.”
“Bắt đầu từ ngày đó đến bây giờ, anh ta không hề để ý đến tôi.” Trong giọng nói của Mộng Kiều Nhụy tràn ngập áp lực.
TBC
Diệp Ninh nhẹ giọng hỏi: “Sao nào, sợ rồi hả?”
“Tôi không còn đường lui nữa rồi.” Mộng Kiều Nhụy biết rõ tình cảnh của mình hơn bất cứ ai khác.
Đây là câu trả lời làm Diệp Ninh hài lòng.
“Tin tôi, chỉ cần cô có thể nắm chắc được cơ hội trong thương hội, không bao lâu sau, cô sẽ không bao giờ phải làm thế thân cho bất cứ ai nữa.”
Hai mắt Mộng Kiều Nhụy kịch liệt co rút lại: “Cô còn có chiêu gì khác hả?”
Nếu không thì cô chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ nói ra lời nói khẳng định như thế.
Diệp Ninh cũng không trả lời, chỉ cho cô ta một nụ cười chắc chắn.
Mộng Kiều Nhụy kích động, còn muốn tiếp tục hỏi tiếp, nhưng bên cạnh lại có người đi đến, chỉ đành kết thúc cuộc nói chuyện này.
Tuy rằng cô ta không biết được kế hoạch của Diệp Ninh, nhưng Diệp Ninh thật sự cho cô ta động lực cực lớn, thậm chí cũng bớt sợ hãi Mục Văn Hạo hơn rất nhiều.