Cố Phong hừ lạnh: “Đây là chuyện giữa tôi và Tiểu Ninh, không cần phiền ông chủ Mục nhọc lòng.”
Trước kia anh bị Mục Văn Hạo đắn đo, tất cả đều là vì nghĩ cho danh dự của Diệp Ninh.
Nhưng mà hiện tại anh đã ly hôn với Diệp Ninh rồi, bây giờ cũng hoàn toàn không cần kiêng dè sợ hãi gì Mục Văn Hạo nữa.
Ngũ quan của Mục Văn Hạo nhíu chặt lại với nhau, cười vô cùng âm u, cũng muốn tuyên thệ chủ quyền: “Tôi là bạn của Diệp Ninh, chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi.”
Ít nhất hiện tại về mặt thân phận thì anh ta và Cố Phong chẳng có gì khác biệt.
Không, Diệp Ninh là một người kiêu ngạo như thế, chắc chắn sẽ không muốn có bất cứ dính líu gì với người chồng đã từng ly hôn của cô.
Cho nên xét từ phương diện này thì mối quan hệ giữa anh ta và Diệp Ninh sẽ càng thân mật hơn Cố Phong mới đúng.
Cố Phong đánh trả: “Bạn bè chân chính sẽ không can thiệp vào chuyện đời từ của bạn mình.”
Mục Văn Hạo cũng không cam lòng yếu thế: “Lúc nãy tôi biểu đạt chưa đủ chính xác, ngoại trừ là bạn của tôi ra, Diệp Ninh còn là người phụ nữ mà tôi thích, là người phụ nữ mà tôi đang theo đuổi!”
Toàn thân Cố Phong giống như bị bóng đêm bao phủ, hai mắt toát ra ánh sáng nguy hiểm.
Mục Văn Hạo vô cùng đắc ý tiếp tục khiêu khích: “Doanh trưởng Cố cũng không cần lộ ra vẻ mặt như thế, hiện tại anh và Diệp Ninh mới thật sự chẳng có quan hệ gì.”
“Ông chủ Mục nói sai rồi, tôi và Tiểu Ninh đang chuẩn bị bắt đầu lại lần nữa.” Cố Phong vô cùng kiên định nói ra những lời này.
Mặc dù Mục Văn Hạo đã đoán ra được ý đồ của Cố Phong, nhưng mà hiện tại nghe chính miệng của anh nói ra, trong lòng vẫn cứ cực kỳ giận dữ.
“Cố Phong! Anh có biết anh đang nói gì không hả?”
“Tôi biết rất rõ, nhưng mà còn anh, Mục Văn Hạo, đầu óc của anh có tỉnh táo không đó?” Cố Phong cũng hỏi ngược lại.
Tình hình giữa hai người bọn họ cực kỳ căng thẳng, có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.
Diệp Ninh từ nãy đến giờ đều không nói chuyện cuối cùng cũng mất kiên nhẫn.
“Hai người các anh đủ rồi đó.”
Giọng của cô cực kỳ trầm, thật sự là quá cạn lời với hai người đàn ông này.
Trước công chúng, vì tranh giành một cô gái mà cãi nhau với nhau, đúng là không cần mặt mũi gì hết nữa.
Cố Phong cũng không muốn cãi nhau vô vị với Mục Văn Hạo, quay đầu nhìn về phía cô: “Tiểu Ninh, đừng để ý đến anh ta, chúng ta đi vào đi.”
Nơi này là nhà nghỉ của quân khu, không phải người nào cũng có thể đăng ký vào ở.
Hơn nữa nơi này là kinh thành, không phải nơi Mục Văn Hạo có thể tùy tiện sử dụng âm mưu quỷ kế.
“Diệp Ninh, chắc cô cũng biết rõ tính cách của tôi, nếu cô đi vào trong đó với anh ta, tôi không dám cam đoan là mình sẽ làm ra loại chuyện gì.” Mục Văn Hạo vốn dĩ cũng không muốn ép buộc Diệp Ninh, nhưng mà sự tồn tại của Cố Phong làm anh ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, cho nên chỉ có thể làm như thế!
Diệp Ninh lạnh lùng trừng mắt nhìn Mục Văn Hạo, cô đương nhiên biết anh ta là một người điên cuồng đến mức nào.
Cố Phong nhìn thấy cô lại lộ ra vẻ do dự, không nói hai lời túm chặt lấy cổ tay cô, muốn kéo cô rời đi.
Nhưng mà ngay lúc hai người bọn họ đi lướt qua bên người Mục Văn Hạo, Mục Văn Hạo cũng bá đạo túm lấy một bàn tay khác của Diệp Ninh.
Hai người đàn ông, một người nắm tay trái, một người nắm tay phải, không nhường một bước.
Mà Diệp Ninh lại bị kẹp ở giữa, từ trước đến nay chưa bao giờ thấy cạn lời như bây giờ.
“Diệp Ninh, tối nay cô nhất định phải đi theo tôi, hơn nữa tôi còn muốn nói chuyện với cô về chuyện của Mộng Kiều Nhụy.” Mục Văn Hạo hoàn toàn có thể khẳng định người đứng phía sau chỉ chiêu cho Mộng Kiều Nhụy chắc chắn là Diệp Ninh.
Diệp Ninh nhíu mày.