Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 796

“Cô đừng có nói với tôi là cô không biết gì hết, ngoại trừ cô ra, sẽ không có ai dạy cô ta làm như thế.” Mục Văn Hạo vừa hận lại vừa yên Diệp Ninh.

Ngoại trừ cô ra, còn chưa có ai có thể tính kế anh ta như thế!

“Tiểu Ninh, mặc kệ em và ông chủ Mục có chuyện gì thì đều chờ đến ngày mai lại nói, hiện tại đã khuya lắm rồi.” Cố Phong cũng lộ ra vẻ bá đạo của mình, tuy rằng đang nhắc nhở Diệp Ninh, nhưng thái độ trong lời nói cũng không cho phép cô làm trái.

Diệp Ninh nhìn người này, lại nhìn người kia, bình thường ứng phó một mình Mục Văn Hạo cũng đã đủ làm cô vắt hết óc rồi, hơn nữa hiện tại lại thêm Cố Phong, thật sự là quá nhức đầu.

“Hai anh buông tay ra trước đi.”

Bên cạnh đã có người đi đường nhịn không được nhìn về phía bọn họ hóng chuyện.

Mục Văn Hạo nói: “Trừ phi anh ta buông ra trước.”

Đôi mắt sắc bén của Cố Phong ước gì có thể đá bay anh ta ra ngoài.

Diệp Ninh biết Mục Văn Hạo rất khó nói chuyện, chỉ có thể cắn răng nhìn về phía Cố Phong.

Cố Phong cũng rất kháng cự, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Diệp Ninh, cũng chỉ có thể phối hợp cô, buông tay ra trước.

Diệp Ninh thu tay phải, ra hiệu với Mục Văn Hạo: “Vậy là được chứ gì, anh cũng buông tôi ra.”

Mục Văn Hạo lộ ra nụ cười hài lòng, giống như anh ta đã chiến thắng vậy.

Chờ hai người đều buông tay ra, Diệp Ninh nhanh chóng bước lên trước hai bước, kéo ra khoảng cách với bọn họ, xụ mặt quát to với hai người: “Các anh đều đã là người trưởng thành, không phải con nít. Đứng trên đường cái lôi lôi kéo kéo, tranh giành tình cảm, còn nhìn được à?”

Hai người không nói một lời, hai người đều không phục đối phương.

Diệp Ninh hít sâu một hơi tăng thêm âm lượng: “Để tôi nói rõ cho hai người các anh biết, tôi sẽ không thích hai anh, hai anh tranh thủ lúc còn sớm, từ bỏ ý định này đi.”

“Tiểu Ninh...”

“Diệp Ninh...”

 

“Kêu cái gì mà kêu?” Diệp Ninh nổi giận đùng đùng trừng mắt lạnh lùng nhìn về phía Mục Văn Hạo: “Thu hồi những âm mưu quỷ kế của anh lại, cũng đừng uy h.i.ế.p tôi, như vậy sẽ chỉ làm tôi càng chán ghét anh hơn mà thôi.”

Mặt mày Mục Văn Hạo hoàn toàn xanh mét.

Sau đó Diệp Ninh lại nhìn về phía Cố Phong, dùng giọng điệu giống hệt như khi nói với Mục Văn Hạo để nói với anh: “Ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng, anh cũng đừng lãng phí công sức trên người của tôi.”

Nói xong thậm chí không cần chờ hai người đàn ông đang đứng ngây ra như phỗng kia phản ứng lại, nhanh chóng đi đến cửa nhà nghỉ, nghênh ngang mà đi.

Tuy rằng bóng dáng trông có vẻ rất lạnh lùng bình tĩnh, nhưng mà khi đến gần cửa nhà nghỉ rõ ràng đã tăng tốc lên, sợ Mục Văn Hạo phản ứng lại, lại cản cô lần nữa.

Chờ đến khi bóng dáng của Diệp Ninh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của hai người đàn ông, bọn họ mới chợt hoàn hồn lại.

Cố Phong nhíu mày, tâm trạng vô cùng khó chịu.

Mục Văn Hạo càng trực tiếp hừ lạnh nói: “Hừ, anh nghe rõ những gì Diệp Ninh mới nói chưa? Cô ấy sẽ không chấp nhận anh lần nữa.”

Cố Phong lạnh nhạt liếc nhìn anh ta, tiếp tục trả lời một cách mỉa mai: “Tôi chỉ nghe được anh là người mà em ấy chán ghét.”

Mục Văn Hạo nổi giận: “Cố Phong! Anh đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!”

Cố Phong cũng bực bội: “Mục Văn Hạo, những lời này phải để tôi nói với anh mới đúng!”

Mục Văn Hạo nghiến răng hàm kêu ken két: “Nếu anh có giỏi thì bây giờ chúng ta đi đấu một trận, xem xem ai mới là người đàn ông thật sự thích hợp với Diệp Ninh.”

Cố Phong không hề sợ hãi: “Được thôi, anh muốn thi đấu thế nào?”

Ánh mắt âm u của Mục Văn Hạo liên tục lóe lên, giống như đang tính toán gì đó.

Một lúc sau mới nói với Cố Phong ba chữ: “Đi theo tôi.”

TBC

Cố Phong không hề do dự, lập tức đuổi kịp bước chân của anh ta.

Diệp Ninh quay về phòng, chuyện đầu tiên cô làm chính là lập tức đi đến cửa sổ, nhìn xem Mục Văn Hạo đã đi chưa.

Cô cố ý nổi giận như thế chính là vì muốn nhanh chóng thoát khỏi sự dây dưa của Mục Văn Hạo, chỉ cần cô đi vào nhà nghỉ thì Mục Văn Hạo sẽ không còn cách nào, hiện tại cuối cùng cũng an toàn rời đi.

 
Bình Luận (0)
Comment