Còn Cố Phong, Diệp Ninh lại không quá lo lắng.
Cho dù thế nào thì Mục Văn Hạo cũng sẽ không dám làm gì Cố Phong, hơn nữa cho dù hai người bọn họ thật sự đánh nhau thì Cố Phong chắc chắn cũng không phải là người chịu thiệt.
Nhưng mà khi cô nhìn thấy nơi ba người bọn họ vừa đứng lúc nãy không chỉ không còn bóng dáng của Mục Văn Hạo mà đến cả Cố Phong cũng biến mất tăm thì vẫn không tự chủ được mà cảm thấy căng thẳng.
Reng reng reng.
Lúc này, điện thoại bàn trong phòng đột nhiên vang lên.
“A lô?”
“Diệp Ninh, Mục Văn Hạo đi đâu mất tiêu rồi. Hôm nay công an đến đây nói không liên lạc được với anh ta, hơn nữa cả ngày hôm nay anh ta đều không đến bệnh viện, có phải anh ta định xử lý tôi rồi không?”
Giọng nói lo lắng của Mộng Kiều Nhụy theo ống nghe truyền đến.
Diệp Ninh chỉ lạnh nhạt đáp lời: “Mục Văn Hạo đến kinh thành.”
Đầu dây bên kia lập tức rơi vào trong yên lặng.
Vài giây sau, Diệp Ninh cúp điện thoại.
Có lẽ Mục Văn Hạo đã bị sự kiện ngày hôm qua kích thích, cho nên mới bất chấp tất cả chạy đến kinh thành, bắt đầu triển khai hành động với cô.
Tuy rằng có chút phiền phức, nhưng mà cũng may là cô cũng sẽ không ở lại kinh thành quá lâu.
Tiệm cơm.
Mục Văn Hạo và Cố Phong cùng nhau ngồi trước bàn cơm, nhưng trên bàn lại không có bất cứ thức ăn nào, chỉ bày đầy rượu trắng.
Cố Phong không ngờ rằng thi đấu mà Mục Văn Hạo nói lại là thi đấu tửu lượng.
“Hiện tại doanh trưởng Cố nhận thua còn kịp đó.” Mục Văn Hạo vô cùng tự tin khiêu khích.
Đối với một người dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng như anh ta mà nói, chuyện xã giao trên bàn tiệc chính là chuyện thường ngày, đương nhiên đã luyện được tửu lượng từ lâu rồi.
Cố Phong cười mỉa nói: “Còn không phải là uống rượu sao, tôi chơi với anh đến cùng!”
TBC
Mục Văn Hạo đương nhiên là không có bất ngờ gì trước sự lựa chọn của anh, trực tiếp rót đầy mớ ly trống rỗng ở trước mặt.
Mặt mày Cố Phong không hề thay đổi.
Mục Văn Hạo bưng lên ly rượu đầu tiên ra hiệu với anh, sau đó khí phách uống một hơi cạn sạch.
Cố Phong không cam lòng yếu thế cũng cầm ly đầu tiên lên, trực tiếp uống cạn.
Sau đó Mục Văn Hạo lại bưng ly thứ hai lên, ly thứ ba.
Uống một hơi hết hai ly, đắc ý nhìn về phía Cố Phong.
Cố Phong cũng uống hai ly theo anh ta.
Hai người cứ thế mà uống rượu, đến cả ông chủ tiệm cơm ngồi cách đó không xa nhìn mà sợ hết hồn.
Không phải sợ bọn họ uống, mà là sợ bọn họ say.
“Ông chủ, thêm hai bình rượu trắng!”
Ngay lúc ông chủ đang ngẩn người, Mục Văn Hạo lập tức lớn tiếng gọi rượu.
Ông chủ hít hà, do dự vài giây, lại xách theo hai chai bia đến.
Mục Văn Hạo nhìn bia trong tay ông ta, khó chịu thay đổi sắc mặt.
“Ông nghe không hiểu lời tôi nói đúng không? Tôi nói là rượu trắng!”
Vừa nói vừa chỉ về phía cái bàn.
Gương mặt của anh ta vốn dĩ đã làm cho người ta sợ hãi, lại cộng thêm vẻ mặt sắc bén, càng làm cho ông chủ nơm nớp lo sợ hơn.
“Ừm, hết rượu trắng rồi, hay là hai người đến chỗ khác uống được không? Hai chai bia này coi như tiệm chúng tôi tặng miễn phí.”
“Ông khinh thường ai đó? Mục Văn Hạo tôi mà còn cần ông tặng à?” Giọng của Mục Văn Hạo cực kỳ trầm, trực tiếp thò tay vào túi móc ra một xấp tiền giấy, quăng mạnh lên bàn: “Vậy dọn hết toàn bộ bia trong tiệm ông ra đây!”
Ông chủ nhìn xấp tiền dày cộm này, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù hai người kia thật sự uống say quậy phá trong cửa tiệm thì nhiêu đây tiền cũng đã đủ để bồi thường rồi.
“Không thành vấn đề.”
Lần này ông ta đồng ý rất dứt khoát.
Một lúc sau, lại bưng mười chai bia lên bàn.
Mục Văn Hạo tiêu sái mở nắp bia ra, bắt đầu uống ừng ực ngay trước mặt Cố Phong.
Ánh mắt của Cố Phong có hơi sâu, lúc nãy bọn họ vừa mới uống xong bốn chai rượu trắng có số độ cực cao, cho dù tửu lượng có tốt hơn nữa thì cũng không thể nào không hề bị ảnh hưởng gì được.
Nhưng hiện tại hai người bọn họ đều không có ai dám bỏ cuộc trước.
Bởi vì bỏ cuộc chẳng khác nào nhận thua.
Bia theo khóe miệng Mục Văn Hạo chảy xuống, cho dù là thế thì anh ta cũng uống một hơi hết một chai bia.
Uống xong còn cố ý dốc ngược chai rượu lại, làm Cố Phong nhìn cho rõ ràng.
Hai người không có ai nói chuyện, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ vẻ không phục và giằng co trong mắt của đối phương.