Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 799

“Rốt cuộc là đã uống hết bao nhiêu rượu vậy?”

Diệp Ninh vừa chăm sóc cho Cố Phong đã uống say vừa nỉ non.

Cô chưa bao giờ thấy anh chật vật và khó chịu như thế này.

“Nào, uống nước, súc miệng.”

Anh vừa mới nôn xong, đương nhiên là không thể nào tắm rửa, chỉ có thể vệ sinh đơn giản mà thôi.

Hình như Cố Phong nghe được lời cô nói, mở miệng uống nước.

Nhưng mà mới uống được hai ngụm nước đã lập tức ngã đầu ngủ ngay.

Diệp Ninh bất đắc dĩ muốn chết, mùi rượu trên người anh nồng nặc, đành phải cởi áo khoác ra giúp anh.

Nhưng mà mới cởi được hai cúc áo ở bên trên cùng, bàn tay đã bị anh túm chặt lại.

Trong mắt Cố Phong toát ra vẻ sắc bén, hoàn toàn không giống như người đang uống say.

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Chuông cảnh báo trong lòng Diệp Ninh reo lên, lập tức nghĩ đến năng lực phòng ngự trong tiềm thức mà mấy người tham gia quân ngũ như bọn họ đều sẽ có, nhanh chóng giải thích nói: “Tôi là Diệp Ninh, anh say rồi, tôi cởi áo khoác ra giúp anh.”

Không biết Cố Phong có nghe rõ hay không, dù sao khí thế anh toát ra ngoài chậm rãi thu hồi lại.

Diệp Ninh không dám có bất cứ hành vi nhỏ này, chờ đến khi anh thật sự thả lỏng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi cởi áo khoác giúp anh.”

Nói xong mới chuẩn bị tiếp tục hành vi lúc nãy.

Nhưng mà cô lại không ngờ rằng Cố Phong vẫn cứ nắm chặt lấy tay cô từ chối.

“Không được.”

“Vì sao chứ?” Diệp Ninh khó hiểu nhìn anh.

Hiện tại quần áo của anh rất hôi, cứ để như thế ngủ cả đêm chắc chắn sẽ rất khó chịu.

Cố Phong vô cùng nghiêm túc nhìn cô, đột nhiên chất vấn: “Em lại muốn cởi sạch anh nữa đúng không?”

“...”

Diệp Ninh đúng là dở khóc dở cười.

Nhưng mà Cố Phong vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, có vẻ vô cùng đề phòng.

“Tôi cũng chỉ cởi áo khoác thôi.”

Cô kiên nhẫn dỗ dành anh, hi vọng anh có thể phối hợp.

 

“Vậy cũng không được.” Cố Phong vẫn cứ kiên quyết, sau đó có chút tủi thân nói: “Anh sợ anh sẽ không khống chế được.”

Hơi thở của Diệp Ninh hơi rối loạn, chờ phản ứng lại đây, hoàn toàn không biết nên nói cái gì mới tốt.

Cho nên rốt cuộc thì anh có say hay không vậy?

Ánh mắt Cố Phong u ám, dùng giọng nói khàn khàn gọi tên cô: “Tiểu Ninh, không phải lần nào anh cũng có thể nhịn được, em đừng khiêu chiến khả năng nhẫn nại của anh.”

Trong lòng Diệp Ninh có chút hoảng loạn, vội rút cánh tay đang bị Cố Phong nắm về.

“Anh, anh không say hả?”

Nếu say thì chắc chắn sẽ không thể nói ra những lời như thế.

Cánh tay của Cố Phong gác lên trán, khó chịu nhắm mắt lại.

TBC

“Chắc là say rồi.”

Đầu chóng mặt muốn chết, mơ mơ màng màng.

Thật ra là không thể say.

Diệp Ninh biết nếu người thật sự uống say thì chắc chắn sẽ không chịu thừa nhận mình say.

Nếu anh không say, vậy cô cũng thả lỏng lại, lập tức ngồi xuống mép giường.

“Anh và Mục Văn Hạo đi ra ngoài uống rượu hả?”

Cố Phong lạnh nhạt khẽ ừ một tiếng.

Diệp Ninh không thể nào hiểu được, sao anh lại đi ra ngoài uống rượu với Mục Văn Hạo chứ?

“Anh ta muốn thi đấu uống rượu với anh, hai tụi anh uống mười mấy bình rượu trắng, mười mấy chai bia.” Cố Phong lo tự nói một mình.

Chắc là, có lẽ anh không có nhớ lầm.

Diệp Ninh nghe mà sợ muốn chết: “Hai người các anh chán sống rồi hả? Sao lại uống nhiều như thế?”

Cố Phong chậm rãi mở mắt, nhìn về phía cô giống như muốn xác định gì đó: “Em đang quan tâm anh, hay là đang quan tâm anh ta?”

Diệp Ninh nhíu chặt mày lại: “Chuyện này còn cần phải hỏi à, tôi đương nhiên là đang quan tâm anh rồi.”

Sự sống c.h.ế.t của Mục Văn Hạo có liên quan gì đến cô đâu chứ.

“Ha, ha hả.” Cố Phong đột nhiên mỉm cười, hơn nữa còn cười cực kỳ sung sướng, tiếng cười kéo dài suốt mười mấy giây.

“Anh cười gì đó?” Diệp Ninh cũng không cảm thấy chuyện cô nói có cái gì buồn cười.

Cố Phong trông có vẻ rất vui vẻ: “Anh thắng.”

Cho dù có uống đến c.h.ế.t thì cũng xứng đáng.

Diệp Ninh hoàn toàn không hiểu anh đang nói cái gì.

 
Bình Luận (0)
Comment