Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 800

“Anh thắng rồi.” Cố Phong liên tục lặp đi lặp lại câu nói này.

“Thắng gì chứ? Anh có thể nói rõ ràng hay không? Có phải Mục Văn Hạo đã nói cái gì với anh không?” Diệp Ninh nghe anh nói không đầu không đuôi như thế, đành phải truy vấn.

Tiếng cười và tiếng nói chuyện của Cố Phong dừng lại, yên lặng nhìn về phía cô.

Cảm xúc nhu tình trong mắt giống như sắp ngưng tụ thành thực thể.

“Em thích anh, đúng không?”

Lời nói mềm nhẹ lại giống như một quả bom, rơi xuống trái tim của Diệp Ninh, làm cô lập tức mất đi năng lực tự hỏi.

Cố Phong cứ như thế mà nhìn cô, chờ mong, khát khao, toàn thân giống như đều được hạnh phúc bao phủ.

“Thừa nhận đi, thật ra em đã thích anh từ lâu rồi.”

Anh chậm rãi đứng lên, dần dần nhích lại gần Diệp Ninh.

Đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô.

Diệp Ninh vốn nên né tránh, nhưng mà không biết vì sao giờ phút này lại giống như bị đứng hình, không thể nhúc nhích tí nào.

Cố Phong nhắm mắt lại, lại nhích đến gần cô.

Bầu không khí mập mờ dần dần lên men giữa hai người.

Trong mắt Diệp Ninh là gương mặt gần trong gang tấc của người đàn ông, cô biết rất rõ tiếp theo đây sẽ phát sinh chuyện gì.

Hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau, cô thậm chí đã cảm nhận được nhiệt độ cánh môi của Cố Phong, nhưng mà giây tiếp theo Cố Phong lại nghiêng đầu, trực tiếp ngã xuống đầu vai của cô.

Thình thịch! Thình thịch!

Toàn bộ thế giới đều yên lặng lại, chỉ còn lại tiếng tim đập kịch liệt và tiếng hít thở của Diệp Ninh.

Cuối cùng thì Cố Phong vẫn say rồi.

Cứ như thế không biết bao lâu, Diệp Ninh cảm thấy bả vai tê rần, mới cẩn thận đặt anh nằm xuống giường.

 

Cô giúp anh đắp chăn đệm, nhìn gương mặt đang ngủ say của anh.

“Thừa nhận đi, thật ra em đã thích anh từ lâu rồi.”

Bên tai vẫn cứ quanh quẩn những lời Cố Phong vừa mới nói.

Cô... Thích anh?!

Ánh mắt của Diệp Ninh liên tục lóe lên, cảm nhận được trái tim điên cuồng nhảy lên trong lòng ngực, vươn tay muốn chạm vào mặt của Cố Phong.

Giống như có thứ cảm xúc gì đó dần dần trở nên rõ ràng.

Nhưng mà ngay giây phút cuối cùng kia, cô lại lùi bước, đầu ngón tay khựng lại giữa không trung, cuối cùng chậm rãi thu tay về...

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Đầu Cố Phong đau như muốn nứt ra, thức dậy.

TBC

Tửu lượng của anh cũng không cao, ngày hôm qua hoàn toàn là cố gắng chống đỡ thi đấu với Mục Văn Hạo, toàn dựa vào chấp niệm mới có thể kiên trì đến cuối cùng.

Trong phòng im ắng, đứng lên, phát hiện áo khoác đã cởi ra.

Anh cố nhớ lại chuyện ngày hôm qua, nhưng cũng chỉ nhớ lại những đoạn hình ảnh anh và Mục Văn Hạo cùng nhau uống rượu.

Còn chuyện rốt cuộc anh làm cách nào quay về, còn có khúc sau anh có say rượu nổi điên hay không thì hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Trên người vẫn còn mùi rượu nồng nặc, mùi này anh ngửi còn cảm thấy khó chịu.

Ngay lúc anh chuẩn bị đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, phát hiện trên đầu giường có một tờ giấy.

“Hôm nay tôi có việc phải làm, anh ở trong phòng nghỉ ngơi đi.”

Tuy rằng không ký tên, nhưng ngoại trừ Diệp Ninh ra thì cũng không có người nào khác.

Công việc bên xưởng sản xuất điện ảnh đều đã hoàn thành, anh cũng không nghĩ ra được Diệp Ninh còn có việc gì cần phải làm.

Nghĩ tới nghĩ lui lại nhớ đến Mục Văn Hạo, Diệp Ninh đi ra ngoài sớm như thế, đừng có nói là bởi vì bị Mục Văn Hạo kêu đi đó nha. Cô không muốn làm anh lo lắng, cho nên mới cố ý để lại tờ giấy này?

Nghĩ đến đây, Cố Phong lại khó chịu.

 
Bình Luận (0)
Comment