Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 801

Lúc này Diệp Ninh đang ở nhà xuất bản ảnh âm kinh thành, xác định tình huống của băng từ lần cuối với Lý Tử Hằng.

“Băng từ sản xuất rất thuận lợi, không cần phải thu âm lại. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chắc tháng sau sẽ phát hành.” Lý Tử Hằng mỉm cười, cực kỳ tự tin vào lần phát hành băng từ lần này.

“Cô cũng cần phải chuẩn bị sẵn sàng trước.”

“Chuẩn bị?” Diệp Ninh khó hiểu.

Lý Tử Hằng cười nói: “Chờ đến khi băng từ phát hành, chắc nhân dân cả nước đều sẽ biết đến tên của cô, đến lúc đó cuộc sống và công việc của cô sẽ phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất. Tuy rằng đây là chuyện tốt, nhưng mà cũng sẽ có phiền phức đi kèm thôi, tất cả mấy chuyện này đều cần cô từ từ đi làm quen.”

TBC

Anh ta cũng đã từng thu băng từ cho các ca sĩ mới khác, cũng đạt được một ít mức độ nổi tiếng, thậm chí có một vài người có ý chí không quá kiên định sẽ nhanh chóng bị lạc mất mình trong vòng xoáy danh lợi.

Anh ta không muốn Diệp Ninh cũng sẽ biến thành như thế.

Diệp Ninh im lặng, lúc trước cô đồng ý hợp tác với bên này cũng chỉ là vì muốn tăng cao thực lực và mở rộng mối quan hệ, để chống lại Mục Văn Hạo.

Nhưng mà hiện tại đã đến tình trạng này, cô cũng chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước tiếp thôi.

Lý Tử Hằng thấy cô đang do dự, nhịn không được đề nghị: “Nếu như cô ngại phiền phức thì có thể tiếp tục dùng nghệ danh Diệp Tử.”

“Không cần, cứ dùng tên thật của tôi là được rồi.”

Diệp Ninh không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối lời đề nghị này, khó khăn lắm cô mới có thể thoát ra được gông cùm xiềng xích mà Mục Văn Hạo dùng cái tên Diệp Tử này để trói buộc cô.

Lý Tử Hằng thấy cô có phản ứng như thế, đầu tiên là hơi sững sờ, nhưng cũng không khuyên cô nữa.

Cho dù dùng tên nào thì giọng hát của cô cũng chỉ thuộc về cô.

 

Lúc này có nhân viên công tác đi đến trước của, nói với Lý Tử Hằng: “Chủ nhiệm Lý, nhà soạn nhạc Nghiêm gọi điện thoại đến nói muốn tìm anh.”

“Chuyển điện thoại qua đây đi.” Lý Tử Hằng không xem Diệp Ninh là người ngoài, lập tức cầm lấy ống nghe.

“Chủ nhiệm Lý, tôi nghe nói trong lần phát hành băng từ kỳ này sẽ bỏ thêm một ca khúc của người mới đúng không?”

Điện thoại vừa mới kết nói, câu đầu tiên Nghiêm Hân nói ra đã là câu chất vấn.

Lý Tử Hằng không ngờ ông ta sẽ có phản ứng như thế: “Có vấn đề gì sao? Trong băng từ lần này ngoại trừ các ca khúc của nhà soạn nhạc Nghiêm viết ra, vốn dĩ cũng có các ca khúc của nhà soạn nhạc khác mà.”

“Đương nhiên là có vấn đề rồi. Những người đó ít nhiều gì cũng đều là nhà soạn nhạc nổi tiếng, bọn họ xuất hiện chung với các ca khúc của tôi cũng không có gì đáng trách. Nhưng sao cậu lại đồng ý để cho ca khúc của một người mới xuất hiện ở bên trong chứ? Cậu làm như thế chẳng phải đang hạ thấp trình độ tổng thể của cả băng từ sao?”

Nghiêm Hân ăn nói hùng hồn đầy lý lẽ, đây cũng là chuyện ông ta thật sự để ý.

Sau khi ông ta nhận được lời mời viết ca khúc cho nhà xuất bản ảnh âm kinh thành, biết bọn họ cực kỳ để ý đến lần phát hành băng từ kỳ này, cho nên mới cố gắng dốc hết toàn bộ sức lực để viết ra bài hát này.

Hiện tại băng từ không để cho một ca sĩ có thực lực như Chân Hồng Phỉ biểu diễn thì cũng thôi, vậy mà bây giờ còn bỏ thêm một ca khúc từ một người không hề có danh tiếng nào sáng tác vào băng từ.

Đối phương có tư cách gì mà đứng ngang hàng với những ca khúc của bọn họ chứ?

Âm lượng của Nghiêm Hân không nhỏ, cho nên Diệp Ninh ngồi ở bên cạnh cũng có thể nghe được rõ ràng.

Nhưng mà Diệp Ninh vẫn cứ giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, ngược lại Lý Tử Hằng cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

“Nhà soạn nhạc Nghiêm, ông nghe tôi giải thích. Tuy rằng Diệp Ninh vẫn chưa nổi tiếng, nhưng ca khúc của cô ấy sáng tác hoàn toàn không có vấn đề gì cả.”

Thậm chí còn hay hơn mấy ca khúc mà bọn họ viết ra.

Đương nhiên Lý Tử Hằng cũng chỉ dám suy nghĩ mấy lời này trong đầu, chắc chắn sẽ không nói ra.

 
Bình Luận (0)
Comment