Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 803

“Cái gì, cậu đến kinh thành rồi hả?”

Lúc Lý Tử Hằng hỏi ra những lời này thì cố ý nhìn về phía Diệp Ninh đang đứng thẳng ở trước cửa.

“Tôi... ở nhà xuất bản. Diệp Ninh?”

TBC

Hiển nhiên Mục Văn Hạo trong điện thoại đã hỏi đến Diệp Ninh.

Trước khi Lý Tử Hằng trả lời thì lại nhìn về phía Diệp Ninh.

Diệp Ninh đã quay đầu lại, nhìn anh ta lắc đầu, ý tứ đã quá rõ ràng.

Lý Tử Hằng lập tức hiểu ngầm nói: “Diệp Ninh đã thu âm băng từ xong rồi, mấy ngày nay đều không đến đây.”

Anh ta chỉ có thể yên lặng thầm xin lỗi Mục Văn Hạo thôi.

Chỉ có thể trách anh ta gọi điện thoại đến quá không đúng lúc.

“Cậu muốn đến đây hả? Được thôi, không thành vấn đề.”

Lý Tử Hằng trò chuyện thêm vài câu đơn giản rồi cúp máy, nhìn Diệp Ninh nói: “Văn Hạo đến.”

“Hôm qua tôi đã gặp anh ta rồi.”

Câu trả lời của Diệp Ninh làm Lý Tử Hằng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Thằng nhóc này hành động nhanh thật, không ngờ đã đến gặp cô luôn rồi.

“Cậu ấy đến đón cô về hả?”

Dù sao thì Diệp Ninh mới nói ngày mai cô sẽ đi về.

Diệp Ninh cũng không trả lời câu hỏi của anh ta, mà lại dặn dò: “Đừng nói cho anh ta biết tôi đã đến.”

“Đừng có nói với tôi là cô cố ý trốn cậu ấy đó nha?” Lý Tử Hằng nói đùa, nhưng mà sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Ninh, ý thức được không ngờ mình đã nói đúng rồi.

“Cô thật sự đang trốn anh ta hả? Cần gì phải làm như thế chứ, tuy rằng có đôi lúc Văn Hạo làm việc khá cực đoan, nhưng tôi có thể nhận ra, cậu ấy thật sự rất thích cô. Tôi và cậu ấy quen biết với nhau nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên thấy cậu ấy để ý một người phụ nữ đến vậy.”

Lúc này cuối cùng Lý Tử Hằng cũng nhớ ra anh ta còn có thân phận là bạn của Mục Văn Hạo, bắt đầu nói lời hay cho Mục Văn Hạo với Diệp Ninh.

“Tôi và anh ta không có khả năng, anh cũng khuyên nhủ anh ta đi, đừng lãng phí thời gian với tôi nữa.” Thái độ của Diệp Ninh vô cùng kiên quyết.

 

Nếu không bị Mục Văn Hạo quấn lấy thì cuộc sống của cô sẽ càng thêm thoải mái.

“Vì sao chứ? Cô cảm thấy cậu ấy xấu hay là tính cách không tốt?” Lý Tử Hằng hiếm khi muốn hỏi rõ giúp bạn mình.

Ánh mắt của Diệp Ninh khi nhìn về phía anh ta giống như đang im lặng nói, câu hỏi này của anh ta rất ngu ngốc.

“Anh là bạn của anh ta, chắc là anh còn biết rõ mọi thứ của anh ta hơn cả tôi, cũng không cần thiết phải hỏi câu hỏi như thế.”

Lý Tử Hằng đầu tiên là sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ thở dài.

“Tôi hiểu rồi. Cô yên tâm đi, nếu có cơ hội tôi sẽ khuyên nhủ cậu ấy.”

Diệp Ninh không hề ở lại thêm, mở cửa rời đi.

Lý Tử Hằng nhịn không được nỉ non tự nói một mình: “Văn Hạo à Văn Hạo, cậu đi trong vạn bụi hoa nhưng lại không dính một mảnh lá, hiện tại lại muốn giữ lại một đóa hoa trong bụi hoa, đương nhiên là không được rồi.”

Diệp Ninh ra khỏi nhà xuất bản ảnh âm, lập tức gọi xe rời đi, sợ đi chậm chút nữa thì sẽ gặp được Mục Văn Hạo.

“Đồng chí, đi đâu thế?” Tài xế chủ động hỏi.

Bốn chữ “Nhà nghỉ quân khu” đã đến bên miệng, sau đó lại bị Diệp Ninh nuốt ngược vào trong.

“Xưởng sản xuất điện ảnh.”

Xác định mục đích đến, tài xế nhanh chóng chạy thẳng về phía xưởng sản xuất điện ảnh.

Cố Phong ở nhà nghỉ đứng ngồi không yên, anh không có số điện thoại của Trương Quốc Trụ, cho nên cũng không thể xác định rốt cuộc Diệp Ninh có đi qua bên đó hay không.

Anh muốn đi qua đó, nhưng lại lo lắng Diệp Ninh sẽ về.

Suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định vẫn tạm thời nghe theo lời nói trong giấy của Diệp Ninh, ở lại nhà nghỉ chờ đợi.

Ở bên kia, Diệp Ninh xuất hiện ở xưởng sản xuất điện ảnh, Trương Quốc Trụ và Ngô Thu Á đều đang bận rộn, thấy cô đột nhiên đến đây cũng có chút kinh ngạc.

“Diệp Ninh, có chuyện gì sao?” Phản ứng đầu tiên của Trương Quốc Trụ chính là đã có việc gì đó.

Dù sao thì hiện tại nơi này đã không còn cần cô làm gì nữa.

Diệp Ninh nói: “Không có việc gì hết, tôi chỉ đến đây tham quan thôi.”

Bình Luận (0)
Comment