“Cô không được thích bọn họ!” Ngô Hàm Nhu kích động buột miệng thốt ra.
Diệp Ninh hoàn toàn không thể giải thích được hiện tại cô ta làm thế là có ý gì, nếu cô ta không thích Cố Phong và Mục Văn Hạo, vậy chẳng lẽ...
Một suy nghĩ hoang đường đột nhiên xuất hiện trong đầu Diệp Ninh, làm Diệp Ninh cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Cô lại nghĩ đến lần đầu tiên cô gặp được Ngô Hàm Nhu, Ngô Hàm Nhu cũng đã nói rõ cô ta đến đây là vì cô, hơn nữa còn nhất định đòi đến đội nhạc khí cho bằng được, còn có đủ loại dấu hiệu, đều là cho suy nghĩ hoang đường này càng ngày càng có vẻ chính xác hơn.
“Bình tĩnh, cô bình tĩnh lại trước đã.”
Đầu óc của Diệp Ninh có hơi rối loạn, nhắc nhở Ngô Hàm Nhu, đồng thời cũng đang nhắc nhở bản thân.
Ngô Hàm Nhu hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc kích động: “Cô bảo tôi bình tĩnh thế nào đây! Cô có thể cách xa hai người đàn ông này ra không, cô mau nhìn xung quanh mình, có rất nhiều người hợp với cô hơn bọn họ!”
Khóe miệng Diệp Ninh liên tục run rẩy, tuy rằng tư tưởng của cô cũng không cổ lỗ sĩ, cũng không kỳ thị tính hướng yêu thích của người khác, nhưng cô thật sự không có hứng thú gì với người đồng tính cả.
“Có lẽ cô hiểu lầm rồi, hiện tại tôi không có ý định muốn tìm người yêu.”
Trực tiếp đổi bạn trai thành người yêu, mở rộng phạm vi từ chối.
Ngô Hàm Nhu không tin hỏi ngược lại: “Thật sao?”
Diệp Ninh vô cùng kiên định gật đầu: “Thật. Cô có thể buông tôi ra trước không?”
Ngô Hàm Nhu nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó mới buông lỏng tay ra.
Diệp Ninh thở phào nhẹ nhõm.
“Sau này cô đừng liên lạc với cái tên Cố Phong kia nữa.” Ngô Hàm Nhu bá đạo nói.
“...”
TBC
“Còn cái tên Mục Văn Hạo kia cũng chẳng phải người tốt lành gì, với lại không phải Trịnh Thư Vân thích anh ta sao. Cho dù là vì tình bạn với Trịnh Thư Vân thì cô cũng nên cách xa tên Mục Văn Hạo kia ra.”
Ngô Hàm Nhu nhắc nhở, mặt Diệp Ninh lại càng cứng đờ hơn.
“Cô thật sự điều tra tôi à.”
“Tôi đang quan tâm cô. Loại người giống như chúng ta, tôi là người biết cô cần cái gì hơn bất cứ người nào khác, cô cứ nghe theo lời tôi, bảo đảm sẽ không sai.” Ngô Hàm Nhu không hề phát hiện ra vẻ mặt khác thường của Diệp Ninh, chỉ lo tự nói một mình tiếp.
Với lại cô ta cũng không phủ nhận việc mình điều tra cô.
Cô ta thẳng thắn như thế, ngược lại làm Diệp Ninh bình tĩnh trở lại.
“Tôi nghe nói cô cũng đã có bạn trai rồi đúng không?”
Rõ ràng Trịnh Thư Vân đã từng nói có người nhìn thấy Ngô Hàm Nhu đi chung với bạn trai.
Nếu Ngô Hàm Nhu thật sự thích nữ thì tuyệt đối không có khả năng có bạn trai được.
Quả nhiên Ngô Hàm Nhu nghe cô hỏi câu này xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Ai ăn nói bậy bạ như thế, tôi không có bạn trai.”
Hình như tất cả mọi thứ đều đúng với trong suy đoán thì phải?
Nhưng Diệp Ninh cứ có cảm giác khi Ngô Hàm Nhu nói cô ta không có bạn trai thì phản ứng lại không được đúng cho lắm.
Có sốt ruột, có tức giận, nhưng cũng có thêm một chút... xấu hổ?
“Tôi đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Diệp Ninh cảm thấy cô cần nên sắp xếp lại suy nghĩ mới được, cho nên chủ động chấm dứt đề tài này.
Hình như Ngô Hàm Nhu cũng đã ý thức được lúc nãy cô ta đã quá kích động, im lặng không nói gì nữa.
Chiều tối.
Diệp Ninh tan ca ra khỏi đoàn văn công, cũng không cùng Trịnh Thư Vân quay về viện gia thuộc, mà đi đến Hồng Hải trước.
Cô đã hứa với Mục Văn Hạo là tối nay sẽ đến để bàn chuyện hợp đồng, đương nhiên không thể nuốt lời.
Nhưng mà sau khi cô vào Hồng Hải rồi mới phát hiện phòng ca múa bình thường luôn rất nhộn nhịp hiện tại lại đang trong trạng thái đóng cửa không buôn bán, cô chưa từng nghĩ đến chuyện này bao giờ.
Mục Văn Hạo có rất nhiều sản nghiệp, nhưng thứ anh ta để ý nhất chính là phòng ca múa, sao lại cho phép phòng ca múa đóng cửa nghỉ ngơi suốt ba ngày chứ?!