Cửa trước đã đóng lại, Diệp Ninh đi đến cửa sau mà cô hay ra vào, cô vừa mới xuất hiện thì chị Dung lập tức mở cửa sau ra đón ngay.
“Ông chủ đợi cô đến từ nãy đến giờ đó.”
Chị Dung nhìn thấy Diệp Ninh, thái độ của chị ta ân cần nịnh nọt hơn khi đối mặt với Mộng Kiều Nhụy gấp mấy lần.
Diệp Ninh đi theo bên cạnh chị ta: “Sao lại đóng cửa rồi?”
“Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là ông chủ muốn chỉnh đốn lại một chút thôi.” Chị Dung cũng không nói thật, rõ ràng là đã được Mục Văn Hạo dặn dò rồi.
Hậu trường vốn dĩ rất nhộn nhịp hiện tại lại im ắng không một bóng người, đi mãi đến trước cửa văn phòng của Mục Văn Hạo, nhìn thấy mấy vệ sĩ đứng thẳng ở hai bên, Diệp Ninh mới cảm thấy có chút quen thuộc.
Chị Dung chỉ đưa Diệp Ninh đến trước cửa, cũng không dám đi tiếp nữa.
Diệp Ninh đi vào văn phòng của Mục Văn Hạo một mình.
Mục Văn Hạo đang nhàn nhã ngồi đó nếm rượu vang đỏ, hoàn toàn không có chút bực bội nào khi phải đóng cửa cả.
“Lại đây, ngồi đi.”
Anh ta nhìn thấy Diệp Ninh, lập tức mỉm cười, vỗ vị trí trống bên cạnh mình, ra hiệu.
Diệp Ninh đương nhiên sẽ không ngồi ở nơi đó, mà quyết định ngồi ở ghế sofa đơn ở bên cạnh.
Mục Văn Hạo không đạt được mục đích, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng mà cô đến cũng đã tốt lắm rồi.
“Cô đã ăn cơm chiều chưa?”
“Chúng ta nói chính sự trước đi.” Mặt Diệp Ninh lạnh tanh thúc giục.
Mục Văn Hạo đã quá quen với thái độ lạnh nhạt của cô nói: “Được rồi, vậy bàn chuyện hợp đồng trước đi. Lúc trước khi chúng ta ký hợp đồng có quy định trong vòng hai năm tới, cô sẽ dùng thân phận Diệp Tử ở lại Hồng Hải ca hát, nhưng mà tình hình thực tế hiện tại chính là tất cả mọi người đều biết tiếng nói của Diệp Tử đã bị thương, không thể lên sân khấu nữa.”
Anh ta mới bắt đầu dạo đầu, Diệp Ninh cũng đã lên tinh thần chuẩn bị sẵn sàng.
Cô biết chuyện này chắc chắn sẽ không kết thúc một cách đơn giản như thế.
“Anh muốn thế nào?”
“Đừng căng thẳng như thế, nếu cô không muốn làm, sao tôi có thể buộc cô làm được chứ. Cô không muốn làm Diệp Tử nữa, vậy không làm là được rồi.” Mục Văn Hạo khéo hiểu lòng người nói.
Diệp Ninh không tin anh ta sẽ buông tha cô một cách dễ dàng như thế.
“Điều kiện gì?”
Quả nhiên, Mục Văn Hạo mỉm cười đầy sung sướng: “Tôi thích nói chuyện với người thông minh như cô đó.”
Diệp Ninh quyết định im lặng, chờ anh ta tiếp tục nói.
“Tôi không làm khó cô là bởi vì xuất phát từ tình cảm cá nhân. Nhưng dù sao tôi cũng là người làm ăn, người làm ăn sao có thể làm ăn thua lỗ được chứ. Đến hiện tại, nghệ danh Diệp Tử đã hoàn toàn bị phế bỏ, tôi cũng không để ý những thứ này. Nhưng mà hợp đồng của chúng ta vẫn chưa thành phế thải, chỉ là phải sửa lại điều khoản mà thôi.”
Mục Văn Hạo vẫn luôn mỉm cười nói, nhưng mà trong lời nói lại tràn ngập cảm giác tính kế.
Diệp Ninh đã nghĩ đến chuyện này, thuận miệng nói: “Anh muốn sửa như thế nào?”
“Đơn giản lắm. Sau này cô không cần phải lên sân khấu biểu diễn, thậm chí không cần cô ở lại Hồng Hải. Chỉ cần cô đồng ý sau này mỗi năm sẽ vô điều kiện cung cấp cho Hồng Hải ít nhất ba ca khúc do cô sáng tác là được.”
Mục Văn Hạo nói rất nhẹ nhàng, giống như Diệp Ninh mới là người lời to vậy.
TBC
Diệp Ninh đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó dùng năm giây đã nghĩ ra được Mục Văn Hạo đang tính toán chuyện gì.
“Ông chủ Mục, anh tính toán giỏi thật đó.”
Hiện tại có lẽ còn không có người nào biết cô sẽ sáng tác ca khúc, nhưng mà chờ một tháng sau, băng từ phát hành thành công rồi, vậy thì mức độ nổi tiếng của cô chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió.
Đến lúc đó thân phận nhà soạn nhạc của cô cũng sẽ được công bố ra bên ngoài, mức độ nổi tiếng chắc chắn sẽ mạnh hơn gấp trăm lần “Diệp Tử” của hiện tại.
Mà ca khúc cô sáng tác ra sẽ có giá trị đến mức nào, hiện tại cũng không thể nào đánh giá được.
Người làm ăn quả nhiên chính là người làm ăn, vĩnh viễn muốn phát huy ích lợi của bản thân lên đến mức tối đa.