Doanh bộ doanh số ba.
Một bóng dáng lén lút từ văn phòng doanh trưởng đi ra.
Nhưng mà mới ra đến cửa thì đã lập tức bị binh lính canh gác cản đường lại.
“Đứng lại. Anh là người của ban nào? Tên gì?”
Người đàn ông kia ậm ừ không rõ trả lời gì đó, anh kéo thấp vành nón xuống, chỉ có thể làm người ta nhìn thấy miệng và cằm.
Binh lính thấy anh lén lén lút lút như thế, lại càng đề phòng hơn.
Cậu ta còn nhìn về phía cánh tay phải đang quấn băng vải của anh.
Cậu ta không nghe nói trong doanh có ai bị thương cả.
“Ngẩng đầu lên, trả lời cho rõ ràng, tên gì, thuộc ban nào!”
Cậu ta cao giọng chất vấn, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Đến cả mặt cũng không dám lộ ra ngoài, chắc chắn có vấn đề.
Giọng của người đàn ông này vẫn rất nhỏ, nhưng mà lần này thì binh lính cũng đã nghe rõ.
“Tôi là Cố Phong.”
Binh lính trợn trừng mắt, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lập tức khom lưng nhìn ngước lên xem kỹ gương mặt dưới vành nón của Cố Phong.
Cố Phong vừa cạn lời lại xấu hổ, hơi ngước mặt lên.
“Chào doanh trưởng!” Binh lính nhận ra là anh, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng.
Cậu ta cũng không phải cố ý muốn cản đường của doanh trưởng.
Chỉ tại doanh trưởng ăn mặc quần áo bình thường, có... lén lút như thế.
Cố Phong ho khan: “Cậu tiếp tục phiên trực đi.”
“Vâng.” Binh lính đầu tiên là đáp lại, sau đó mới quan tâm hỏi: “Anh bị thương sao?”
Không thể nào, cả ngày hôm nay cậu ta đều đứng ở đây canh gác, lúc trưa nhìn thấy doanh trưởng vẫn còn lành lặn mà.
Nhưng mà cũng không biết ai là người băng bó băng vải cho doanh trưởng, méo xẹo xộc xệch, xấu muốn chết.
Mặt già của Cố Phong hơi đỏ lên, cũng may anh đã kéo thấp vành nón xuống rồi: “Đừng hỏi thăm quá nhiều.”
“Vâng.” Binh lính không dám hỏi nhiều, lập tức đứng thẳng.
Cố Phong đi ra ngoài, chờ đến khi ngồi lên xe rồi, xác nhận người khác đã không thể nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của anh, mới thở phào nhẹ nhõm.
Để có thể theo đuổi lại vợ, chuyện nên làm hay không nên làm thì anh đều bất chấp tất cả đều làm.
Phòng ca múa Hồng Hải.
Mục Văn Hạo thấy Diệp Ninh bực bội, lại không hề để ý.
Anh ta không truy cứu chuyện cô và Mộng Kiều Nhụy hợp tác với nhau để tính kế anh, hơn nữa còn thuận lợi giúp cô thoát khỏi thân khỏi thân phận Diệp Tử, đây đã là nhượng bộ cực lớn rồi.
TBC
Người, anh ta có thể thả đi, nhưng ích lợi thì vẫn phải bắt được.
“Một năm chỉ ba ca khúc do cô sáng tác mà thôi, đối với cô mà nói, có lẽ chuyện này cũng rất dễ dàng mà.”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Diệp Ninh lạnh giọng thử thăm dò.
“Tôi vẫn còn giữa lại hợp đồng trước kia của cô.” Mục Văn Hạo híp mắt nói, đồng thời cũng đang quan sát phản ứng của Diệp Ninh, nhưng mà ngay sau đó anh ta lại tiếp tục nói: “Có phải cô cho rằng tôi sẽ uy h.i.ế.p cô như thế không?”
Ánh mắt Diệp Ninh càng thêm lạnh nhạt.
Mục Văn Hạo không trêu chọc cô nữa: “Tôi đã nói là sẽ thay đổi cách ở chung với cô rồi, cho nên tôi sẽ không dùng mấy thứ này để uy h.i.ế.p cô. Nhưng mà nếu như cô không đồng ý thì mỗi ngày tôi đều sẽ đi làm phiền cô, mãi đến khi cô đồng ý thì thôi.”
Anh ta nói xong, toàn bộ văn phòng đều chìm vào trong yên lặng.
Diệp Ninh phát hiện cho dù Mục Văn Hạo đã cam đoan rằng sẽ không uy h.i.ế.p cô nữa, nhưng mà chính sự tồn tại của người đàn ông này cũng đã là uy h.i.ế.p lớn nhất đối với cô.
“Kỳ hạn hợp đồng là bao lâu?”
“Ba năm, chỉ ba năm.”
Mục Văn Hạo có tính toán riêng của mình, trong vòng ba năm tới, anh ta chắc chắn sẽ làm cô chấp nhận và yêu anh ta.
“Được, tôi ký.” Cuối cùng Diệp Ninh vẫn đồng ý.
Nếu như có thể, thậm chí cô còn muốn đưa cho anh ta chín ca khúc cùng một lúc, đường ai nấy đi.
Nửa tiếng sau, Diệp Ninh từ cửa sau Hồng Hải đi ra.
Giờ phút này, cô cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Sau này mỗi tuần cô đều không cần phải đến đây lên sân khấu ca hát nữa.
Mà thân phận Diệp Tử cũng hoàn toàn trở thành quá khứ.