Viện gia thuộc quân khu.
Diệp Ninh đi về đến cửa nhà, nghe được trong phòng phát ra tiếng động, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó lại nghĩ đến có lẽ là Cố Phong đến.
Cô gõ cửa.
Một lúc sau, cửa mở ra.
“Em về rồi à.”
Cố Phong mỉm cười, nhưng mà vết bầm tím trên mắt và vết trầy nơi khóe miệng vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng, hơn nữa tay phải của anh còn quấn băng vải.
Diệp Ninh không ngờ anh cũng bị thương nặng như thế.
Đi vào phòng khách, cô ngửi được mùi thức ăn thơm phức lan tỏa trong không khí.
“Anh nấu cơm hả?”
“Anh thế này sao mà nấu cơm được, mua đồ ăn ở bên ngoài, chỉ hâm nóng lại thôi.” Cố Phong vừa nói vừa cố ý chỉ vào cánh tay đang bị quấn băng vải.
“Biết trước như thế thì hôm đó tôi đã không nên đi về trước rồi.” Diệp Ninh có chút hối hận, nếu cô dụ dỗ làm Mục Văn Hạo rời đi trước, bọn họ cũng sẽ không đánh nhau.
Cố Phong lại không thèm để ý nói: “Chút vết thương này thì có là gì đâu chứ, với lại cho dù hôm đó không đánh thì ngày sau chắc chắn cũng sẽ đánh thôi.”
Diệp Ninh không nói gì nữa.
Cố Phong thúc giục nói: “Em đi rửa tay trước đi, tranh thủ lúc đồ ăn còn nóng.”
Diệp Ninh gật đầu.
Vài phút sau, hai người cùng nhau ngồi ở trước bàn cơm.
Diệp Ninh thoáng hoảng hốt trong chốc lát, cảm giác này giống như lại quay về như trước kia.
Thấy Cố Phong chuẩn bị xới cơm, cô giành trước nói: “Để tôi làm cho.”
Cố Phong mới sực nhớ ra tay của mình đang “không tiện”, ngoan ngoãn ngồi yên.
Trên bàn toàn là món Diệp Ninh thích ăn, Diệp Ninh phát hiện hình như từ trước đến nay cô chưa từng hỏi xem Cố Phong thích cái gì.
Cố Phong không quá thành thạo dùng tay trái cầm đũa, thử gắp lấy đồ ăn.
Cảm nhận được ánh nhìn của Diệp Ninh, chiếc đũa lại càng khó điều khiển hơn, không biết phối hợp nhau gì cả.
Diệp Ninh nhìn thấy cảnh này nhíu mày nói: “Tôi đi lấy muỗng cho anh.”
Cố Phong buông đũa xuống đặt sang bên cạnh, tiếp tục nhắm mắt làm bừa diễn tiếp.
Sau khi đổi thành muỗng thì đúng là tiện hơn rất nhiều.
Diệp Ninh cũng không quên chăm sóc cho anh, thấy anh thích ăn món nào thì gắp bỏ vào chén cho anh.
TBC
Cố Phong quá thích cái cảm giác được chăm sóc này, nhất là khi nhìn thấy Diệp Ninh tập trung vì anh.
“Bác sĩ có nói là chừng nào sẽ lành không? Lần trước anh cũng bị thương cánh tay này, sau này có bị ảnh hưởng gì không?” Diệp Ninh lo lắng hỏi.
Dù sao thì anh là quân nhân, cần dùng tay phải để cầm súng.
Cố Phong có chút chột dạ nói: “Không quá nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt thì mười bữa nửa tháng là khỏe.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Cố Phong cam đoan nói, nhưng mà anh lại không dám nhìn thẳng vào mắt của Diệp Ninh.
Diệp Ninh không nghĩ đến chuyện anh sẽ gạt cô, nghe anh nói như thế thì cũng yên tâm hơn.
“Vậy nếu mấy ngày nay anh không bận thì buổi tối cứ đến đây ăn cơm đi.”
Hai mắt Cố Phong phát sáng, trong lòng vui như muốn nở hoa, nói dối cũng rất đáng.
Nhưng mà câu nói tiếp theo đó của Diệp Ninh trực tiếp làm cho tất cả niềm vui của anh đều đọng lại ngay lập tức.
“Dù sao thì căn nhà này cũng là của anh.”
Cố Phong ngơ ngẩn nhìn cô, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã xuất hiện mấy chục cái suy nghĩ.
Cô đang thử, hay là thật sự đã biết?
“Tiểu Ninh, em nói thế là có ý gì? Căn nhà này không phải là trong đoàn của em phân phối cho em sao?”
Khó khăn lắm mới có được cục diện ổn định như hiện tại, anh thật sự không muốn Diệp Ninh bởi vì căn nhà này mà có gánh nặng tâm lý gì.