“Tôi biết hết rồi. Thật ra tôi nên nghĩ đến từ sớm rồi mới đúng, chẳng qua lần đó là do đoàn trưởng Lâm tự tay đưa chìa khóa cho cô, cho nên cô mới xem nhẹ chuyện này.” Vẻ mặt của Diệp Ninh vẫn rất bình tĩnh.
Cố Phong biết không thể lừa được cô nữa.
Diệp Ninh nghiêm túc nhìn anh: “Thật ra anh có thể trực tiếp nói thẳng với tôi.”
“Nếu anh nói thì em có chịu dọn vào đây ở hay không?” Cố Phong bất đắc dĩ hỏi lại.
Diệp Ninh dùng sự im lặng để thay thế cho câu trả lời.
Cố Phong tiếp tục nói: “Thật ra ngay lúc chúng ta ly hôn thì phòng ở cũng đã được phân phối rồi, vừa lúc em muốn dọn đi ra ngoài, anh nghĩ ở lại trong viện gia thuộc sẽ an toàn hơn, cho nên mới làm như thế.”
“Anh biết trong lòng em đang nghĩ cái gì, cứ coi như là lúc trước anh nợ em, hiện tại để anh đền bù lại cho em một chút được không?”
Anh thật sự rất lo lắng rằng sau khi Diệp Ninh biết được chân tướng rồi, sẽ kiên quyết đòi dọn đi.
Diệp Ninh cố ý sửa đúng lại: “Lúc trước anh không nợ gì tôi cả.”
“Vậy em cứ coi như anh muốn làm như thế đi, có được không?” Cố Phong có chút sốt ruột.
Nếu như không có Mục Văn Hạo thì anh chắc chắn sẽ không ép buộc cô.
Hiện tại cũng chỉ có địa bàn của quân khu thì Mục Văn Hạo mới không thể tùy ý đến quấy rầy mà thôi.
Diệp Ninh thở dài: “Được rồi, tôi sẽ ở lại đây.”
Cô cũng tốn rất nhiều công sức để trang trí căn nhà này, hơn nữa cô cũng đoán được đái khái suy nghĩ của Cố Phong, nếu không thì cũng đã không kiên quyết muốn làm thế.
Cố Phong nghe cô đồng ý, trái tim căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng lại.
Diệp Ninh chủ động chấm dứt đề tài này: “Còn có một chuyện, em Chu đã đến kinh thành rồi. Bên kia có đạo diễn Chu chăm sóc, sẽ không có vấn đề gì.”
Cố Phong lại mỉm cười lần nữa: “Em đã lo liệu thì đương nhiên là tốt nhất.”
Sau khi ăn xong, Cố Phong giúp cô cùng nhau dọn dẹp chén đũa, Diệp Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối om.
“Cũng trễ rồi, anh mau về bộ đội đi.”
Cố Phong hơi sửng sốt, không nỡ rời đi, thật ra nơi này có hai căn phòng ngủ, một người một phòng không phải cũng ổn sao?
Nhưng mà anh không dám nói ra những lời này, cọ tới cọ lui gần nửa tiếng đồng hồ mới bị Diệp Ninh giục mãi, lưu luyến rời đi.
Cuộc sống lại bình thường trở lại, mới chớp mắt đã lại một tuần trôi qua.
Trong một tuần này, mỗi đêm Cố Phong đều sẽ đúng giờ xuất hiện ở nhà Diệp Ninh ăn cơm, mà mỗi ngày Mục Văn Hạo cũng đều sẽ đưa hoa tươi đến đội nhạc khí của đoàn văn công.
Cho nên gần như tất cả mọi người trong đoàn văn công đều đã biết có một người đàn ông thần bí đang điên cuồng theo đuổi Diệp Ninh.
Diệp Ninh lười đi để ý đến Mục Văn Hạo, bởi vì ngoại trừ tặng hoa ra, anh ta cũng không chủ động đến đoàn văn công nữa.
Mà cô thì lại bắt đầu cuộc sống đi tới đi lui giữa hai điểm viện gia thuộc và đoàn văn công.
Sáng sớm hôm nay, Từ Minh Vũ lập tức tuyên bố buổi chiều phải trình diễn, bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng trước.
Nhưng mà mọi người đã quá quen thuộc với chuyện này, chỉ có Ngô Hàm Nhu trông có vẻ tràn đầy tâm sự.
“Cô bị làm sao thế?” Diệp Ninh nhanh chóng phát hiện ra trạng thái của cô ta không được bình thường cho lắm.
Trịnh Thư Vân cũng nhìn sang, không đợi Ngô Hàm Nhu mở miệng đã trực tiếp trêu chọc: “Có phải cô biết tin chiều này phải lên sân khấu biểu diễn cho nên mới căng thẳng không?”
TBC
Mọi người đều biết Ngô Hàm Nhu chẳng học được bất cứ loại nhạc cụ nào cả, cũng không có tư cách dùng thân phận thành viên của đội nhạc khí đứng trên sân khấu biểu diễn.
Nếu là lúc trước thì Ngô Hàm Nhu chắc chắn sẽ mỉa mai đáp trả, nhưng hôm nay cô ta lại không nói một lời, mặt mày căng thẳng đi ra ngoài.
Trịnh Thư Vân nhìn bóng dáng dần đi xa của cô ta, cũng ý thức được trạng thái của cô ta không bình thường cho lắm.