Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 831

Phòng y tế của đoàn văn công nằm ở sân sau khá yên lặng.

Diệp Ninh đi theo bên cạnh Ngô Hàm Nhu, để ý mọi hành động của cô ta.

Ngô Hàm Nhu cũng biết Diệp Ninh đang quan sát mình, nhưng vẫn không nói tiếng nào.

Hai người nhanh chóng đi đến phòng y tế.

“Bác sĩ Tống, cô ấy cảm thấy không khỏe.”

Diệp Ninh không tiếp xúc quá nhiều với Tống Nhã, chỉ biết tên họ của cô ấy.

Tống Nhã lập tức khám bệnh cho Ngô Hàm Nhu.

Ngô Hàm Nhu cũng rất phối hợp.

“Cô thật sự cảm thấy trái tim khó chịu sao?” Vài phút sau Tống Nhã lại xác nhận lại.

Ngô Hàm Nhu gật đầu.

Tống Nhã tháo ống nghe xuống nói: “Tạm thời tôi không kiểm tra được tình huống đặc biệt gì, nếu cô thật sự khó chịu thì đến bệnh viện đi, dù sao thì điều kiện ở phòng y tế cũng có hạn.”

Trái tim có vấn đề thì không thể bỏ qua được.

“Đây là bệnh cũ của tôi rồi, bệnh viện cũng không khám được, tôi muốn nằm ở đây nghỉ ngơi một lúc, chắc là sẽ khỏe lại ngay thôi.”

Câu trả lời của Ngô Hàm Nhu làm Tống Nhã có hơi khó hiểu.

“Đến cả bệnh viện cũng không điều tra ra được nguyên nhân, cô nằm nghỉ thôi liệu có ổn không đó?”

“Nếu chờ thêm lát nữa mà vẫn không giảm bớt thì tôi sẽ đến bệnh viện.” Ngô Hàm Nhu vẫn kiên quyết muốn nằm ở chỗ này nghỉ ngơi.

Tống Nhã do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu. Nếu chính cô ta cũng đã nói như thế, vậy cũng chỉ có thể quan sát trước.

Ngô Hàm Nhu nằm trên giường, rõ ràng biết nếu cô ta không nói tiếng nào Diệp Ninh chắc chắn sẽ nghi ngờ, nhưng vẫn nói với Diệp Ninh: “Cô ở lại đây với tôi đi.”

Tống Nhã nhìn tới nhìn lui giữa Ngô Hàm Nhu và Diệp Ninh, một lúc sau vẫn quyết định đi ra ngoài trước.

Tuy rằng Diệp Ninh không trả lời, nhưng lại trực tiếp kéo ghế ra ngồi xuống.

Ngay từ đầu cô còn cho rằng Ngô Hàm Nhu sẽ nói gì đó, hoặc là làm gì đó, nhưng nửa tiếng sau, cô ta cũng chỉ nằm như thế.

Không nói gì, cũng không có hành động gì.

 

Diệp Ninh nhanh chóng động não suy nghĩ, cho dù nghĩ cỡ nào thì cũng đoán không ra rốt cuộc Ngô Hàm Nhu làm thế là muốn làm gì?

“Hay là cô nhắm mắt lại ngủ chút đi.”

Cứ nằm mở to mắt như thế chắc cũng rất khó chịu nhỉ?

“Nếu tôi ngủ, có phải cô sẽ rời đi ngay không?” Ngô Hàm Nhu nhìn trần nhà trên đầu, sâu kín hỏi.

Diệp Ninh nhìn thoáng qua đồng hồ: “Cho dù bây giờ tôi chạy về thì cũng không kịp lên sân khấu rồi.”

Nói xong câu này, cô lập tức ý thức được gì đó.

TBC

“Cô cố ý muốn cản không cho tôi lên sân khấu sao?”

Tuy rằng đang hỏi, nhưng trong lòng cũng đã có câu trả lời.

“Đúng vậy.” Không ngờ Ngô Hàm Nhu lại trực tiếp thừa nhận, sau đó chậm rãi từ trên giường bò dậy, làm gì còn có vẻ khó chịu gì nữa chứ.

“Cô thừa nhận nhanh ghê.” Diệp Ninh thật sự không hiểu nổi.

Buổi biểu diễn ngày hôm nay cũng không phải buổi biểu diễn quan trọng gì, mỗi tháng có đến mười mấy lần biểu diễn như thế này, cho nên cô ta làm thế thì có ý nghĩa gì chứ?

“Cô thông minh như thế, tôi chắc chắn sẽ không giấu được cô.” Ngô Hàm Nhu nói một cách đương nhiên.

Diệp Ninh không muốn tiếp tục chơi trò đánh đố với cô ta: “Vì sao cô muốn làm như thế?”

Nhưng hiển nhiên Ngô Hàm Nhu sẽ không nói cho cô biết: “Không có lý do gì cả, chỉ là muốn cô ở bên cạnh tôi thôi.”

Diệp Ninh ổn định cảm xúc, thả chậm tốc độ nói chuyện lại: “Tôi biết ngay từ đầu cô đã cố ý muốn tiếp cận tôi, tôi không làm gì cô là bởi vì cô chưa từng làm chuyện gì hãm hại tôi cả.”

Ngô Hàm Nhu bình tĩnh nói: “Tôi thích cô, sẽ không hãm hại cô.”

“Lúc cô nói cô thích tôi, cô có tin không?” Diệp Ninh vạch trần lời nói dối của cô ta.

Ngô Hàm Nhu nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, vẻ mặt rất phức tạp.

Cũng chính cảm giác phức tạp này đã từng làm Diệp Ninh nảy sinh ra suy nghĩ hoang đường kia.

Nhưng mà có một ngày cô đối mặt với Cố Phong, đột nhiên phản ứng lại.

Ánh mắt khi thích một người là không thể nào giấu được, mà mỗi lần Ngô Hàm Nhu khẳng định nói thích cô, quan tâm cô, nhưng ánh mắt khi nhìn về phía cô chưa bao giờ có cảm xúc như thế.

Thậm chí đến cả cái loại thích của tình bạn cũng không có.

 
Bình Luận (0)
Comment