“Cô nói đúng, đúng là tôi không thích cô, thậm chí rất ghét cô, nhưng mà tôi lại buộc phải thích cô.” Trong giọng nói Ngô Hàm Nhu tràn ngập áp lực, lần đầu tiên thổ lộ suy nghĩ trong lòng mình cho Diệp Ninh biết.
Diệp Ninh nghe mà nhức đầu: “Cô đừng có vòng vo với tôi, nói rõ ràng xem nào, cái gì mà buộc phải thích tôi chứ?”
TBC
Có ai đó bắt buộc cô ta phải thích cô sao?”
Diệp Ninh chất vấn như thế, nhưng Ngô Hàm Nhu lại lựa chọn nhắm mắt lại.
“Cô chỉ cần biết rằng tôi không phải là kẻ địch của cô, càng sẽ không làm chuyện gì hãm hại cô là được rồi.”
Chưa bao giờ Diệp Ninh cạn lời như bây giờ.
Thậm chí cô còn loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của Mục Văn Hạo trên người Ngô Hàm Nhu.
Bọn họ đều là loại người ích kỷ không thèm quan tâm đến cảm nhận của người khác.
Cô biết không thể nói chuyện tiếp nữa, cho nên cũng không miễn cưỡng.
Cô đứng lên, rời khỏi phòng y tế.
Lần này Ngô Hàm Nhu cũng không cản cô lại, bởi vì cô ta đã đạt được mục đích rồi.
“Đồng chí Diệp Ninh.” Diệp Ninh mới vừa ra khỏi phòng y tế thì đã bị Tống Nhã gọi lại.
Tống Nhã đi đến trước mặt cô, nghiêm túc hỏi: “Hiện tại đồng chí Ngô Hàm Nhu có ổn không?”
“Ừ, cô ấy vẫn còn ổn.”
Chỉ là giả vờ bệnh mà thôi, sao lại có vấn đề gì được chứ.
“Tôi cảm thấy dựa theo tình trạng của đồng chí Ngô Hàm Nhu thì nên đến bệnh viện kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ hơn mới tốt. Cô là bạn của cô ấy, có thể nhắc nhở cô ấy một chút.” Tống Nhã làm theo đúng trách nhiệm dặn dò.
“Tôi biết rồi.” Diệp Ninh thuận miệng đáp, cũng không nói cho Tống Nhã biết Ngô Hàm Nhu chỉ là đang giả vờ bệnh.
Rời khỏi phòng y tế, Diệp Ninh biết có lẽ buổi biểu diễn cũng đã kết thúc rồi.
Nhưng lại nghĩ đến chuyện Ngô Hàm Nhu ngăn cản, cô vẫn quyết định đi qua đó xem thử, xem xem lần biểu diễn này rốt cuộc có gì khác với mọi hôm.
Nhưng cô mới đi được nửa đường thì đã bị bóng người đang đến gần ở đối diện hấp dẫn ánh mắt.
Sau khi nhìn thấy rõ gương mặt của người kia, cô đột nhiên cương cứng tại chỗ. Nhìn bóng dáng kia càng lúc càng gần, sau đó lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
Đối phương cũng đang đi về phía cô.
Diệp Ninh hoàn hồn, lập tức lộ ra vẻ mặt vui vẻ lẫn bất ngờ, đang định chủ động chào hỏi thì đối phương đã lễ phép lên tiếng bắt chuyện trước.
“Đồng chí, xin hỏi phòng y tế ở chỗ nào vậy?”
“...”
Diệp Ninh ngơ ngác nhìn anh ấy.
“Đồng chí, xin hỏi phòng y tế ở đâu vậy?”
Người đàn ông kia kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
Diệp Ninh giơ tay, chỉ ra phía sau lưng mình.
“Cảm ơn.” Người đàn ông kia nói cảm ơn, lập tức đi lướt qua người cô.
Diệp Ninh dở khóc dở cười, anh ấy không nhận ra cô à?
Cô xoay người, lại nhìn bóng dáng của người đàn ông kia, do dự không biết có nên gọi anh ấy lại hay không?
Người đàn ông kia đã đi được năm sáu mét, cũng đột nhiên tạm dừng lại, hình như đang suy nghĩ gì đó, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Diệp Ninh.
Ánh mắt của hai người chạm nhau giữa không trung.
Diệp Ninh nhịn không được cong khóe môi, sau đó dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người đàn ông kia, chủ động mở miệng nói.
“Anh Giang, đã lâu không gặp.”
Người đàn ông kia rõ ràng hơi run rẩy, con ngươi kịch liệt co rút lại, trong mắt phản chiếu lại gương mặt đang mỉm cười xinh đẹp của Diệp Ninh.
Diệp Ninh biết cuối cùng anh ấy cũng đã nhận ra cô, bước đến trước mặt anh ấy, vừa vui vẻ vừa kích động nhìn chân của anh ấy.
“Anh Giang, anh đã có thể đứng lên rồi sao?”