Quay về đại viện, Trịnh Thư Vân mới chịu thôi, cuối cùng lỗ tai của Diệp Ninh cũng được nghỉ ngơi.
Nhà của Trịnh Thư Vân là dãy nhà tây phía sau đại viên, mà Diệp Ninh thì ở dãy nhà lầu ở phía trước, từ trước đến sau, cũng coi như là khá tiện đường.
Cho nên khi Diệp Ninh kinh ngạc nhìn thấy Giang Húc Đông đứng ở dưới lầu thì Trịnh Thư Vân đi ở bên cạnh cũng lập tức nhìn thấy được anh ấy.
“Sao anh Giang lại ở chỗ này?” Diệp Ninh nhìn bóng dáng Giang Húc Đông ở cách đó không xa, cực kỳ kinh ngạc.
Buổi trưa cô còn đang suy nghĩ không biết phải làm sao mới có thể liên lạc được với anh ấy.
Trịnh Thư Vân cũng có phản ứng giống như cô, nhưng mà ngay sau đó đã lại hoàn hồn.
“Anh ấy cũng ở trong đại viện, gặp được anh ấy cũng không có gì lạ, nhưng mà sao anh ấy lại đứng dưới lầu nhà cô thế?”
Diệp Ninh kinh ngạc hỏi: “Anh ấy cũng ở chỗ này hả?”
Vậy mà cô hoàn toàn không biết đó.
Trịnh Thư Vân gật đầu nói một cách đương nhiên: “Cha của anh ấy là đại thủ trưởng quân khu, đương nhiên cũng ở nơi này. Là căn nhà hướng đông ở dãy nhà tây tận cùng bên trong đó. Lúc trước tôi chưa kể với cô hả?”
“Chưa?” Diệp Ninh có chút dở khóc dở cười, thì ra cô và Giang Húc Đông lại ở gần nhau đến thế.
“Vậy chắc là tôi quên nói.” Trịnh Thư Vân thuận miệng đáp, sau đó lại tò mò nhìn sáng bên kia: “Đừng có nói là anh ấy đứng đây chờ cô đó nha?”
Sau khi nói xong lập tức quay đầu nhìn về phía Diệp Ninh.
Nơi này là dưới lầu của nhà Diệp Ninh, mà Giang Húc Đông lại có quen biết với Diệp Ninh, cho nên hình như cũng chỉ có một loại khả năng này mà thôi.
Diệp Ninh không nghĩ quá nhiều, hưng phấn lôi kéo Trịnh Thư Vân đi qua đó.
Cố ý mời không bằng vô tình gặp được, vừa lúc tranh thủ cơ hội lần này để hai người bọn họ gặp nhau luôn!
“Anh Giang, sao anh lại ở đây thế?”
Lần gặp mặt này Giang Húc Đông hơi khác với lần trước, hiện tại trong tay Giang Húc Đông lại có một một cặp nạng chống.
Ánh mắt hiền hòa dịu dàng của Giang Húc Đông nhìn về phía Diệp Ninh: “Tôi đang đợi cô.”
Trịnh Thư Vân đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Giang Húc Đông không chớp mắt, giống như cô ấy không quen biết người đàn ông này vậy.
Trong trí nhớ của cô ấy, cho dù đối mặt với người nào thì Giang Húc Đông cũng luôn lạnh nhạt ít nói ít cười. Hiện tại anh ấy lại lộ ra vẻ mặt dịu dàng này, thật sự không giống Giang Húc Đông gì cả.
Mà Diệp Ninh thì lại không hề cảm thấy Giang Húc Đông như thế này có gì lạ cả.
Tuy rằng cô cũng đã đoán trước anh ấy sẽ trả lời như thế, nhưng cô vẫn cảm thấy rất kinh ngạc.
“Sao anh biết tôi ở nơi này thế?”
Cô còn chưa hỏi xong thì cũng đã tự cảm thấy câu hỏi của mình rất ngu ngốc.
Dựa vào thân phận của Giang Húc Đông, anh ấy muốn biết nhà cô ở đâu cũng là một chuyện cực kỳ đơn giản.
Cô lập tức bỏ qua vấn đề này, tiếp tục hỏi: “Anh ở đây chờ tôi là có chuyện gì sao?”
Giang Húc Đông cười nói: “Ngày mai là cuối tuần, tôi muốn hỏi xem cô có rảnh không, đi ra ngoài dạo cùng tôi được chứ?”
Diệp Ninh rõ ràng là hơi sửng sốt, hiển nhiên không ngờ rằng anh ấy sẽ mời cô.
Giang Húc Đông giải thích: “Chuyện là thế này, bác sĩ kiến nghị trong khoảng thời gian tôi nên vận động với số lượng phù hợp, đã lâu lắm rồi tôi chưa từng ra khỏi nhà, cho nên mới muốn đi tìm bạn đi chung cho đỡ buồn.
Diệp Ninh cũng không hiểu lầm anh ấy, hơn nữa cô còn lập tức nghĩ đến Trịnh Thư Vân ở bên cạnh.
“Được thì cũng được đó. Nhưng mà ngày mai tôi đã hẹn với Thư Vân là sẽ đi xem điện ảnh rồi, nếu anh Giang không ngại thì chúng ta có thể đi chung với nhau, được chứ?”
Cô vừa nói vừa cố ý dẫn đường cho Giang Húc Đông nhìn về phía Trịnh Thư Vân.
Lúc này Giang Húc Đông mới để ý đến sự tồn tại của Trịnh Thư Vân.
Trịnh Thư Vân đã chuẩn bị chào hỏi anh ấy, thật ra trước đó bọn họ đã từng gặp mặt nhau rồi.
Lời chào hỏi đã đến bên miệng, lại bị Giang Húc Đông nói một câu: “Cô ấy là?” làm nghẹn trở lại.