Cơ bắp khóe miệng Trịnh Thư Vân hơi run nhẹ, không ngờ rằng Giang Húc Đông lại không có ấn tượng gì với cô ấy.
Diệp Ninh nhanh chóng giới thiệu: “Trịnh Thư Vân, cô ấy cũng ở đại viện, hơn nữa còn là thành viên của đội nhạc khí, lúc trước cũng có lên sân khấu biểu diễn.
Ánh mắt của Giang Húc Đông khi nhìn về phía Trịnh Thư Vân hoàn toàn lạ lẫm, nhưng mà anh ấy lại khá để ý đến dòng họ của Trịnh Thư Vân.
“Đồng chí Trịnh Thư Vân có quan hệ gì với đoàn trưởng Trịnh thế?”
Đây là lần đầu tiên Trịnh Thư Vân bị người khác ngó lơ như thế, trong lòng vẫn có chút khó chịu, xụ mặt nói: “Ông ấy là cha tôi.”
Giang Húc Đông hiểu ra, hình như lại nhớ đến gì đó.
“Có phải trước kia chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?”
Trịnh Thư Vân ngoài cười nhưng trong không cười, nhếch khóe miệng nói: “Có lẽ có, tôi cũng không nhớ rõ lắm.”
Diệp Ninh nghe giọng điệu mỉa mai của cô ấy, dở khóc dở cười.
Giang Húc Đông hoàn toàn không cảm nhận được cảm xúc của Trịnh Thư Vân, ngược lại nhìn về phía Diệp Ninh.
“Nếu là như thế thì ngày mai chúng ta có thể đi cùng nhua.
Nhiều người cũng có thể càng thêm náo nhiệt, hơn nữa cũng sẽ không nhàm chán.
Diệp Ninh vui vẻ xác định thời gian xuất phát với Giang Húc Đông, sau đó lại nói với Trịnh Thư Vân: “Thư Vân, anh Giang đi đứng không được tiện lắm, nhà hai người lại gần, cô thay tôi đưa anh ấy về nhà đi.”
Cô chủ động sáng tạo cơ hội để hai người bọn họ tiếp xúc với nhau.
Trịnh Thư Vân cũng không từ chối, tuy rằng Giang Húc Đông không nhớ rõ cô ấy, nhưng cô ấy vẫn rất kính nể người như Giang Húc Đông, cho nên đưa anh ấy về cũng không có vấn đề gì hết.
Ngược lại Giang Húc Đông lại bảo anh ấy không cần người khác chăm sóc.
“Không sao cả, dù sao tôi cũng tiện đường.” Trịnh Thư Vân cảm thấy Giang Húc Đông là bởi vì xấu hổ, cô ấy bình tĩnh lại, sau đó tùy tiện nói.
Hai người cùng nhau rời đi.
Diệp Ninh đứng ở dưới lầu, nhìn hai bóng người sánh vai nhau rời đi, cảm thấy bọn họ thật sự khá xứng đôi.
Giang Húc Đông đi chung với Trịnh Thư Vân, lại khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt như trước kia.
Anh ấy không nói tiếng nào, toàn thân toát ra khí thế lạnh nhạt người sống đừng đến gần.
Trịnh Thư Vân dùng khóe mắt quan sát anh ấy vài lần.
Giang Húc Đông của hiện tại mới giống với ấn tượng trong trí nhớ của cô.
Nhưng mà anh ấy dùng nạng, đi đứng còn chưa quá vững vàng.
Giang Húc Đông biết cô ấy đang quan sát mình nói: “Cô muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Trịnh Thư Vân khó hiểu hỏi lại: “Sao anh biết tôi có chuyện muốn hỏi chứ?”
Thật kỳ lạ, rõ ràng bọn họ cũng chẳng thân thiết gì nhau.
Giang Húc Đông quyết định im lặng.
Trịnh Thư Vân cũng không thèm để ý, nếu anh ấy đã bảo hỏi, vậy cô ấy đương nhiên phải hỏi rồi.
“Anh thích Diệp Ninh hả?”
Cô ấy hoàn toàn không thèm vòng vo, câu hỏi này trực tiếp chọc trúng tim đen của Giang Húc Đông.
Giang Húc Đông chưa hề chuẩn bị tâm lý, ho khan kịch liệt.
“Khụ khụ! Khụ khụ khụ!”
Trịnh Thư Vân nghi ngờ nhìn chằm chằm vào phản ứng của anh ấy, hình như muốn xác định xem suy đoán này có đúng hay không.
Đây là lần đầu tiên Giang Húc Đông gặp được một cô gái “thẳng thắn” đến như thế.
Bọn họ thậm chí còn không tính là người quen, vậy mà cô đã có thể hỏi một người xa lạ về đề tài này.
“Tôi đoán đúng rồi đúng không? Anh cũng thích Diệp Ninh!” Trịnh Thư Vân dùng từ “cũng”, làm Giang Húc Đông hơi nhíu mày.
TBC
“Còn có ai thích cô ấy nữa?”
Giang Húc Đông hỏi lại, chẳng khác nào đã gián tiếp đưa ra câu trả lời khẳng định.
Trịnh Thư Vân thật sự không thể nào hiểu được, Cố Phong và Mục Văn Hạo thích Diệp Ninh thì cũng thôi, dù sao thì bọn họ đều là hai người đàn ông từng tiếp xúc với Diệp Ninh thường xuyên.
Nhưng mà còn Giang Húc Đông, Diệp Ninh nói trước đó bọn họ cũng chỉ gặp nhau hai ba lần mà thôi, hơn nữa anh ấy còn từng nhìn thấy Diệp Ninh lúc cô béo nhất, sao còn thích cô được chứ?