Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 850

Phòng ca múa Hồng Hải.

Trong sàn nhảy toàn là người người chen chúc nhau, hoàn toàn khôi phục lại sự nhộn nhịp như khi xưa.

Mục Văn Hạo ngồi ở phòng bao của riêng mình, không quá để ý nhìn phần trình diễn trên sân khấu của Mao Tuyết Nam.

Mộng Kiều Nhụy cẩn thận ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng châm trà rót rượu cho anh ta, lại bưng trái cây.

Cho dù là thế, Mục Văn Hạo cũng không thèm liếc nhìn cô ta cái nào.

Mộng Kiều Nhụy nhìn theo tầm mắt của Mục Văn Hạo, nhìn về phía Mao Tuyết Nam đang vô cùng tỏa sáng trên sân khấu, trong lòng lại dâng lên một chút ghen tị.

Nếu cô ta cũng có được giọng hát như thế này, vậy thì cũng không cần phải vất vả như bây giờ.

Tiếng hát kết thúc, toàn bộ phòng ca múa vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Mao Tuyết Nam mỉm cười nhiệt tình tương tác với các khách hàng, không ngờ thật sự nói có thể hát thêm một ca khúc nữa.

Trước khi khi Diệp Ninh biểu diễn hoàn toàn sẽ không xảy ra tình huống này.

Tâm hư vinh của các khách hàng được đến thỏa mãn, lại càng hưng phấn hơn.

Khóe miệng Mục Văn Hạo nở một nụ cười như có như không, hiển nhiên cũng rất hài lòng với biểu hiện này của Mao Tuyết Nam.

Chuông cảnh báo trong lòng Mộng Kiều Nhụy vang lên, gần như đã có thể tưởng tượng được tiếp theo đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Chờ đến khi biểu diễn xong ca khúc thứ hai, Mao Tuyết Nam tự nhiên hào phóng chào cảm ơn, sau đó đi vào hậu trường.

Không khí trong sàn nhảy đã hoàn toàn được kéo cao lên.

Mộng Kiều Nhụy nhìn khung cảnh đã phồn hoa trở lại này, càng thêm sùng bái Mục Văn Hạo.

Nhưng mà thông qua Diệp Ninh, cô ta cũng biết con đường tiếp theo của mình nên đi như thế nào, đến lúc đó cô ta chắc chắn sẽ trở thành người phụ nữ có tư cách đứng ở bên cạnh người đàn ông này.

Mao Tuyết Nam thay trang phục biểu diễn ra, chậm rãi đi về phía phòng bao của Mục Văn Hạo.

 

Cô ta hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của vị hôn thê Mộng Kiều Nhụy, lập tức ngồi xuống bên cạnh Mục Văn Hạo.

“Ông chủ Mục, lúc nãy tôi biểu diễn thế nào?”

Mao Tuyết Nam cũng không phải loại người có vẻ đẹp quyến rũ sắc sảo mà lại mang theo nét đẹp ngọt ngào đầy trẻ trung, mỗi lần mở miệng giọng điệu đều trở nên nũng nịu, rất được mọi người yêu thích.

TBC

Mục Văn Hạo cười nói: “Tốt lắm.”

Mao Tuyết Nam vô cùng tự nhiên nghiêng người về phía anh, tiếp tục hỏi: “Vậy nếu so với người cũ thì sao?”

Cô ta vừa nói vừa dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Mộng Kiều Nhụy đang ngồi ở một bên kia của Mục Văn Hạo.

Thậm chí cô ta chỉ dùng từ “người cũ” để xưng hô, đến cả tên Diệp Tử cũng khinh thường không thèm nhắc đến.

Trong mấy ngày cô ta đến Hồng Hải thì vẫn luôn quan sát Mộng Kiều Nhụy.

Cho dù Mộng Kiều Nhụy là vị hôn thê công khai của Mục Văn Hạo, nhưng cô ta hoàn toàn không cảm nhận được tình cảm mà Mục Văn Hạo dành cho Mộng Kiều Nhụy.

Hơn nữa hình như người của Hồng Hải cũng không quá để ý và cung kính Mộng Kiều Nhụy.

Cho nên hiện tại cô ta mới cố ý hỏi câu này ngay trước mặt Mục Văn Hạo để thử xem sao.

Nhưng cô ta lại không ngờ rằng, Mục Văn Hạo vẫn luôn chiều theo mọi yêu cầu của cô ta đột nhiên thay đổi sắc mặt, từ vẻ mặt tươi cười biến thành âm u, đến cả ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo đến mức làm người ta sợ hãi.

“Tôi mời cô đến đây là vì muốn làm ăn buôn bán, gia tăng lượng khách hàng, không phải đến đây để hơn thua đua đòi với bất cứ ai. Sau này tôi không muốn nghe đến loại so sánh này nữa.”

Giọng nói trầm thấp không cho phép ai được xía vào.

Mao Tuyết Nam không ngờ anh ta sẽ vì câu nói này mà trở mặt, không thể chấp nhận được, cũng cảm thấy rất mất mặt.

Nhất là khi còn ở trước mặt Mộng Kiều Nhụy.

Mộng Kiều Nhụy nhìn gương mặt đỏ bừng của Mao Tuyết Nam, thầm cười lạnh trong lòng.

Cái con nhỏ này không biết rõ tình hình, vậy mà còn đòi so sánh với Diệp Tử, rõ ràng là đã chạm trúng vảy ngược của Mục Văn Hạo.

Bình Luận (0)
Comment