Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 851

Mộng Kiều Nhụy cảm nhận được Mục Văn Hạo đang bực bội Mao Tuyết Nam, lập ức bắt được cơ hội.

“Văn Hạo, chúng ta đi vào trong đi?”

Quả nhiên Mục Văn Hạo lười biếng đứng lên.

Mộng Kiều Nhụy đúng lúc mà ôm lấy cánh tay của anh ta.

Mao Tuyết Nam bị ngó lơ ở một bên, gương mặt lộ ra vẻ không cam lòng.

Cô ta thật sự không thể nào hiểu được, lúc trước Mục Văn Hạo vì muốn mời cô ta về Hồng Hải ca hát mà hoàn toàn ngoan ngoãn nghe lời cô ta. Tại sao hiện tại cô ta chỉ mới hỏi một câu, thái độ của Mục Văn Hạo đã trở nên lạnh nhạt đến thế rồi?

Ngay từ đầu cô ta cũng không có quá nhiều ý tưởng với Mục Văn Hạo, chỉ là bởi vì thân phận và tiền tài của anh ta cho nên mới muốn tiếp cận mà thôi.

Nhưng hiện tại người đàn ông này đã hoàn toàn kích thích dục vọng muốn chinh phục của cô.

Còn chưa có người nào có thể ngăn cản được sức hấp dẫn của cô ta.

TBC

Vài giây sau, Mao Tuyết Nam cao ngạo từ trong phòng bao đi vào hậu trường, giống như chuyện không vui lúc nãy chưa từng xảy ra.

Trong văn phòng, Mộng Kiều Nhụy nịnh nọt đi đến bên cạnh Mục Văn Hạo.

“Văn Hạo, lúc nãy anh uống không ít rượu, đây là canh sâm tôi cố ý hầm cho anh, luôn để trong hộp giữ ấm, bây giờ vẫn còn nóng, anh nếm thử đi.”

Canh sâm trong chén đúng là vẫn còn bốc khói nóng hổi, hoàn toàn có thể thấy rõ cô ta chăm sóc Mục Văn Hạo chu đáo đến cỡ nào.

Mục Văn Hạo lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, cũng không lập tức nói chuyện.

Mà Mộng Kiều Nhụy thì cứ bưng canh sâm đứng đó, không dám nhúc nhích tí nào.

Năm giây.

Mười giây.

Hai mươi giây.

Cánh tay của Mộng Kiều Nhụy đã bắt đầu mỏi nhừ, trong lòng vẫn luôn vô cùng căng thẳng.

Cô ta biết Mục Văn Hạo đang cố ý trừng phạt cô ta, lại còn đang đề phòng cô ta.

Mãi đến khi cô ta sắp sửa chịu đựng không nổi nữa, hai tay bắt đầu run lên, giọng nói lạnh nhạt của Mục Văn Hạo cuối cùng cũng vang lên.

“Buông xuống trước đi.”

Mộng Kiều Nhụy giống như được đại xá, nhanh chóng đặt chén canh lên bàn, cẩn thận hoạt động cánh tay đã tê dại.

 

Cốc cốc cốc.

“Ông chủ Mục, tôi có thể vào không?”

Tiếng hỏi thăm của Mao Tuyết Nam từ ngoài cửa vọng vài.

Mộng Kiều Nhụy nhíu chặt mày, cô ta thật lòng không muốn nhìn thấy người phụ nữ này.

Nhưng mà chuyện này cũng sẽ không diễn biến theo đúng ý của cô ta.

“Vào đi.” Mục Văn Hạo lười biếng dựa lưng vào ghế sofa cực lớn.

Mao Tuyết Nam đã quay về dáng vẻ ngọt ngào xinh xắn như xưa, chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua đã nhìn thấy canh sâm đặt trên bàn.

“Cô Mộng, tôi có việc muốn nói chuyện riêng với ông chủ Mục, có thể phiền cô đi ra ngoài một chút không?”

Mộng Kiều Nhụy bực bội nhíu mày, tuy rằng không muốn thua Mao Tuyết Nam, nhưng rõ ràng ở trong mắt Mục Văn Hạo, cô ta cũng chẳng có tí trọng lượng nào cả.

Cô ta theo bản năng nhìn về phía Mục Văn Hạo.

Quả nhiên, Mục Văn Hạo hoàn toàn thờ ơ.

Cô ta cố kềm chế cơn ấm ức trong lòng xuống nói: “Anh tranh thủ lúc canh sâm còn nóng nhớ uống nha, lát nữa tôi lại đến.”

“Lát nữa cô không cần lại đến, có lẽ tôi sẽ phải nói chuyện lâu lắm đó.” Mao Tuyết Nam như cười như không nhìn Mộng Kiều Nhụy.

Mộng Kiều Nhụy nắm chặt tay, vài giây sau mới đi về phía cửa.

Mao Tuyết Nam khoanh tay ôm ngực, đắc ý cong môi.

Xem ra lời đồn đãi này là đúng.

Mục Văn Hạo sở dĩ sẽ đính hôn với Mộng Kiều Nhụy cũng không phải là vì anh ta thích Mộng Kiều Nhụy đến cỡ nào, mà là bởi vì Mộng Kiều Nhụy là trụ cột của phòng ca múa.

Hiện tại giọng nói của Mộng Kiều Nhụy đã bị hỏng, không thể nào lên sân khấu ca hát được nữa, đương nhiên cũng không còn bất cứ giá trị nào đối với Mục Văn Hạo, cho nên chuyện giải trừ chuyện hôn nhân này chỉ là vấn đề thời gian.

“Cô muốn nói gì với tôi?”

Mục Văn Hạo cũng có chút hứng thú nhìn về phía cô.

Mao Tuyết Nam thấy qua rất nhiều ánh mắt như thế này của đàn ông, hoàn toàn không hề xấu hổ, lập tức đi về phía Mục Văn Hạo, sau đó vô cùng lẳng lơ mà ngồi lên đùi anh ta.

Mục Văn Hạo không ngờ cô ta lại to gan và phóng đãng như thế.

Hoàn toàn khác với vẻ ngoài ngây thơ của cô ta.

 
Bình Luận (0)
Comment