Sáng sớm.
Diệp Ninh từ trong nhà đi ra, không ngờ Giang Húc Đông và Trịnh Thư Vân đã đứng dưới lầu chờ đợi.
TBC
Hình như hai người bọn họ đang nói chuyện gì đó, nhìn thấy Diệp Ninh đến thì dừng lại không nói chuyện nữa.
Trịnh Thư Vân vui vẻ chào hỏi Diệp Ninh, không biết có phải Diệp Ninh nghĩ nhiều hay không, cô cảm thấy trạng thái ngày hôm nay của Trịnh Thư Vân có vẻ rất tốt.
“Chào buổi sáng.” Giang Húc Đông ăn mặc quần áo đơn giản, trông cũng rất đẹp trai.
“Chào buổi sáng.” Diệp Ninh cười quan sát hai người bọn họ, càng nhìn càng cảm thấy cực kỳ xứng đôi.
Mọi người đã đến đông đủ, Giang Húc Đông lập tức nói: “Lên xe đi.”
Diệp Ninh nhìn thoáng qua chiếc xe hơi ở bên cạnh, vừa định hỏi Giang Húc Đông còn có thể lái xe hơi sao?
Cửa xe lập tức mở ra, tài xế từ bên trong đi xuống.
“Có anh Giang đi chung, chúng ta có thể bớt đi rất nhiều chuyện phiền phức đó.” Trịnh Thư Vân vừa cười ha hả nói, vừa kéo Diệp Ninh đi đến hàng ghế sau.
Diệp Ninh ngồi trong xe nhìn Giang Húc Đông chậm rãi đi về phía ghế phụ ngồi xuống, sau đó mới trêu chọc Trịnh Thư Vân: “Mới làm quen có một ngày mà đã gọi người ta là anh Giang rồi à?”
Phát triển còn nhanh hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.
Trịnh Thư Vân lập tức sửa lại lời nói của cô: “Chúng tôi đã quen biết với nhau từ lâu rồi, với lại không phải anh ấy là bạn của cô sao, tôi cũng không thể gọi cả họ lẫn tên của người ta hay là gọi đồng chí được, nghe lạ lẫm lắm.”
Diệp Ninh vô cùng tán thành gật đầu: “Cô nói đúng lắm, bạn bè với nhau, đừng quá xa lạ.”
Trịnh Thư Vân nghĩ đến những lời Giang Húc Đông mới nói ngày hôm qua, lại nhìn dáng vẻ không hề hay biết gì của Diệp Ninh, nhịn không được có chút muốn báo cho cô biết sự thật.
Lúc này Giang Húc Đông cũng đã được tài xế đỡ lên xe.
Nếu đã quyết định sẽ đến xem rạp chiếu phim xem điện ảnh, lại còn hẹn với Ngô Hàm Nhu, cho nên hiện tại bọn họ đều chạy thẳng đến rạp chiếu phim.
“Anh Giang, chân của anh có ổn không?” Diệp Ninh quan tâm xác nhận lại với Giang Húc Đông.
Dù sao thì ngày hôm qua anh ấy nói muốn đến trong thành đi dạo, hiện tại lại đi xem điện ảnh với bọn họ, hơn nữa còn phải ngồi lâu như thế, không biết có ảnh hưởng gì đến anh ấy hay không?
Giang Húc Đông cười nói: “Không cần lo lắng cho tôi, nếu có vấn đề thì tôi sẽ nói.”
Diệp Ninh nghe anh nói như thế thì cũng yên tâm rồi, nếu không cô thật sự lo lắng anh ấy sẽ cố chịu đựng.
Xe chạy rất vững vàng, hơn mười phút sau đã chạy đến trước rạp chiếu phim.
“Tôi đi mua vé xem phim.” Trịnh Thư Vân nói một câu, sau đó nhanh chóng chạy đến chỗ bán vé.
Diệp Ninh nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng của Ngô Hàm Nhu đâu.
Giang Húc Đông chống nạng đứng bên cạnh cô, quan sát mỗi một hành động của cô.
“Còn có bạn nào khác sẽ đến sao?”
Diệp Ninh gật đầu: “Ừ, chắc cô ấy cũng sắp đến rồi.”
Còn mười phút nữa sẽ đến giờ hẹn ngày hôm qua.
“Làm con trai hay con gái?”
Giang Húc Đông hỏi, câu hỏi này làm Diệp Ninh ý thức được có lẽ anh ấy cũng không muốn tiếp xúc với người xa lạ.
“Con gái, cũng là đồng nghiệp của chúng tôi. Cô ấy rất kiệm lời, anh Giang không cần để ý đến cô ấy.”
Cô cố ý giải thích thêm.
Giang Húc Đông nghe được là con gái thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không phải như anh ấy nghĩ là tốt rồi.
“Xem ra cô và các đồng nghiệp khá thân thiết với nhau nhỉ.”
Nghĩ đến chuyện trước kia cô bị bài xích, đến cả lúc lên sân khấu biểu diễn cũng chỉ có thể ngồi ở góc tối nhất. Hiện tại cuối cùng cô cũng không cần phải trải qua chuyện này nữa.
“Anh Giang, anh cảm thấy Thư Vân như thế nào?” Diệp Ninh âm thầm chuyển đề tài về trên người của Trịnh Thư Vân.
“Khá tốt.”
Nếu là bạn của cô, đương nhiên đều là người tốt.
Câu trả lời của Giang Húc Đông làm Diệp Ninh càng thêm quyết tâm nhất định phải tác hợp cho hai người bọn họ.
“Nếu anh cảm thấy cô ấy tốt thì sau này có thể tiếp xúc nhiều hơn.”
Giang Húc Đông hơi sửng sốt, đã hiểu ý của cô, ánh mắt trở nên phức tạp hơn rất nhiều.
“Cô hiểu lầm rồi, thật ra tôi...”