“Diệp Ninh, cô lại đây chút đi!”
Giang Húc Đông đang định giải thích, còn không đợi anh ấy nói hết lời thì Trịnh Thư Vân đang đứng ở chỗ bán vé đột nhiên la to gọi Diệp Ninh.
Diệp Ninh lập tức chạy về phía Trịnh Thư Vân.
Giang Húc Đông bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể chờ tìm cơ hội khác để giải thích rõ ràng với cô.
“Lát nữa có đến hai bộ phim sẽ chiếu, chúng ta xem bộ nào đây?” Trịnh Thư Vân kéo Diệp Ninh đến hỏi ý kiến.
Bên này, Giang Húc Đông thu hồi tầm mắt, hơi hoạt động đôi chân không khỏe của mình.
“Anh, sao anh lại ở chỗ này?”
Giọng nói kinh ngạc vang lên từ phía bên phải anh ấy.
Giang Húc Đông quay đầu lại nhìn, Ngô Hàm Nhu đang kinh ngạc đi về phía anh.
Sau đó bước chân của cô ta rõ ràng đã vội hơn rất nhiều.
Giang Húc Đông cũng không ngờ rằng anh ấy sẽ gặp được cô ta ở đây.
“Anh đi với bạn.”
Ngô Hàm Nhu lập tức nâng cánh tay anh ấy, mặt đầy vẻ căng thẳng và lo lắng.
“Anh đến bao lâu rồi?”
Hiện tại anh ấy đang trong giai đoạn khôi phục, tuyệt đối không thể vận động quá liều.
“Anh vừa mới đến thôi.” Giang Húc Đông đang muốn hỏi xem sao cô ta lại ở đây, nhưng mà ngay sau đó Ngô Hàm Nhu đã muốn đỡ anh ấy rời đi.
“Anh, ở đây đông người quá, lỡ như bị người ta đụng trúng thì biết làm sao đây. Em đỡ anh đi ra đằng trước.”
Ngô Hàm Nhu nói xong, lập tức muốn đi về phía trước.
Mà khóe mắt của cô ta lại luôn để ý đến hai người Trịnh Thư Vân và Diệp Ninh đang đứng ở chỗ mua vé.
Trong lòng lập tức trầm xuống.
Tại sao lại trùng hợp đến thế!
Cô ta nhất định phải dẫn anh trai rời khỏi nơi này trước khi anh ấy nhìn thấy Diệp Ninh.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô ta lại càng thêm sốt ruột.
Giang Húc Đông lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Nhưng mà bạn của anh còn đang...”
“Không có gì, chúng ta đi trước đi, lát nữa em sẽ quay về báo cho bọn họ.” Ngô Hàm Nhu thậm chí không đợi anh ấy nói xong đã vô cùng lo lắng đỡ anh ấy rời đi.
Giang Húc Đông thật sự không thể nói lại cô ta, muốn quay đầu lên tiếng chào hỏi với Diệp Ninh trước, sẵn tiện hỏi thăm xem chừng nào thì điện ảnh mở màn.
Nhưng mà anh ấy vừa mới nhúc nhích, Ngô Hàm Nhu lập tức cản tầm mắt của anh ấy.
“Anh, ở ngay đằng trước thôi, không xa.”
Chờ đến khi Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân mua vé xem phim xong quay về chỗ cũ thì phát hiện Giang Húc Đông đã không còn ở đó nữa rồi.
“Anh ấy đâu rồi?” Trịnh Thư Vân ngó trái ngó phải.
Diệp Ninh cũng cảm thấy lạ, lẽ ra Giang Húc Đông phải ở đây mới đúng chứ.
“Chờ chút đi, với lại Ngô Hàm Nhu cũng chưa đến.”
TBC
Còn hơn hai mươi phút nữa điện ảnh mới mở màn, cho nên hiện tại cũng không cần phải sốt ruột.
“Cô ta không tới mới tốt đó.” Trịnh Thư Vân bực bội lèm bèm, cảm thấy Ngô Hàm Nhu đến sẽ rất mất hứng.
Nhưng mà cô ấy vẫn mua bốn tấm vé xem điện ảnh.
Lúc này Ngô Hàm Nhu đã đưa Giang Húc Đông đến một cái ghế dài ở chỗ ngoặt, ngồi ở chỗ này vừa khéo sẽ không nhìn thấy được rạp chiếu phim.
“Anh, anh ngồi đây trước đi, em đi mua nước cho anh.”
Ngô Hàm Nhu hoàn toàn không cho Giang Húc Đông có cơ hội nói chuyện, để lại một câu rồi lập tức chạy đi.
Giang Húc Đông cảm thấy hình như có chỗ nào đó không được đúng lắm, nhưng rốt cuộc là khác thường chỗ nào thì anh ấy cũng không nói nên lời.
Ngô Hàm Nhu thở hổn hển chạy đến cửa rạp chiếu phim, nhìn thấy Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân, dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh lại hơi thở, sau đó mới đi đến trước mặt hai người.
“Tôi có đến muộn không?”
“Không, còn hơn hai mươi phút nữa điện ảnh mới chiếu.” Diệp Ninh để ý thấy mũi cô ta toát ra chút mồ hôi.
Ngô Hàm Nhu có chút áy náy nói: “Tôi có chuyện đột xuất phải xử lý, không thể xem phim chung với hai cô được.”