Trịnh Thư Vân lộ ra vẻ mặt không vui: “Tôi đã mua vé xem phim rồi.”
Ngày hôm qua chính cô ta là người nằng nặc đòi đi theo cho bằng được, hiện tại cũng cô ta đòi hủy hẹn, đúng là làm người mất hứng mà.
Ngô Hàm Nhu lại không cảm thấy gì: “Yên tâm, tôi sẽ trẻ tiền vé xem phim lại cho cô.”
Trịnh Thư Vân cảm thấy bị nhục nhã, cô ấy sẽ đi để ý chút tiền kia sao?
“Diệp Ninh, cô nhìn cô ta kìa!”
Thật sự là quá đáng ghét!
Diệp Ninh cũng biết Ngô Hàm Nhu chắc chắn không có ý đó, chỉ là cô ta không biết cách diễn đàn mà thôi.
Hơn nữa hiện tại cãi nhau mấy vấn đề này cũng không có ý nghĩa gì.
“Nếu đã có việc thì cô cứ đi trước đi.”
Ngô Hàm Nhu thật sự đang sốt ruột muốn quay về tìm Giang Húc Đông, sợ Giang Húc Đông sẽ gặp được Diệp Ninh.
“Vậy tôi đi...”
“Diệp Ninh, Tiểu Nhu, hai người quen biết nhau à?”
Giọng nói kinh ngạc của Giang Húc Đông từ phía sau lưng ba người truyền đến.
Ngô Hàm Nhu đột nhiên ngơ ngẩn.
Vài giây sau, bóng dáng của Giang Húc Đông chậm rãi xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Anh Giang, anh biết Ngô Hàm Nhu à?” Diệp Ninh lập tức bắt được trọng điểm, đảo mắt nhìn tới nhìn lui giữa hai người.
Trịnh Thư Vân cũng có động tác giống hệt như thế.
Cho dù có nghĩ thế nào thì cũng không thể nào liên hệ hai người chẳng có tí liên quan này lại với nhau.
Giang Húc Đông gật đầu, câu trả lời lại làm Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân cô cùng khiếp sợ.
“Em ấy là em gái của tôi?”
“Ngô Hàm Nhu là em gái của anh? Em gái ruột hả?” Phản ứng của Trịnh Thư Vân vô cùng kịch liệt, gân cổ lên truy vấn.
Chuyện này rất không bình thường.
Hai người bọn họ một người họ Giang, một người họ Ngô.
Hơn nữa từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghe nói đến chuyện Giang Húc Đông còn có một cô em gái, với lại cũng chưa bao giờ nhìn thấy Ngô Hàm Nhu trong đại viện.
Thắc mắc của cô ấy cũng chính là thắc mắc của Diệp Ninh.
Giang Húc Đông lập tức giải thích: “Là em gái nuôi. Tiểu Nhu là con gái nuôi của cha mẹ tôi.”
Trịnh Thư Vân bừng tỉnh hiểu ra, vẻ mặt vô cùng phức tạp nhìn Diệp Ninh.
TBC
Hai người âm thầm dùng ánh mắt giao lưu với nhau.
Diệp Ninh cũng hoàn toàn không ngờ rằng Ngô Hàm Nhu còn có mối quan hệ này với Giang Húc Đông.
Đầu óc của cô có chút hỗn loạn, có rất nhiều chuyện dường như đã có thể giải thích, nhưng rồi lại giống như không thể nào giải thích được.
Sắc mặt của Ngô Hàm Nhu vô cùng khó coi, cô ta đã cố gắng hết sức để ngăn cản không cho bọn họ gặp nhau, nhưng vì sao vẫn cứ thất bại chứ?
Giang Húc Đông đương nhiên không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì, nhẹ nhàng nói: “Nếu mọi người đều quen biết nhau, vì thì tốt quá rồi.”
Ngô Hàm Nhu nhìn gương mặt mỉm cười của anh, đột nhiên nghĩ đến một chuyện cực kỳ tồi tệ.
“Anh, đừng có nói với em là bạn mà anh mới nói là hai người bọn họ đó nha?”
“Đúng vậy, là bọn họ.” Giang Húc Đông đưa ra câu trả lời khẳng định.
Ngô Hàm Nhu trở nên vô cùng âm u, cho nên bọn họ đã gặp nhau từ lâu rồi. Hơn nữa không chỉ gặp nhau mà còn hẹn cùng nhau đi ra ngoài chơi nữa.
Vậy những hành vi trước đó và mới lúc nãy của cô ta còn có ý nghĩa gì chứ?
Đúng là một trò hề mà.
Từ nãy đến giờ Diệp Ninh vẫn đang quan sát cô ta, phân tích tất cả mọi chuyện.
Ngược lại Trịnh Thư Vân lại có chút nhiều chuyện hả hê, tiếp tục hỏi: “Anh Giang, anh không biết Ngô Hàm Nhu là đồng nghiệp của tôi và Diệp Ninh à?”
Đến cả chuyện bọn họ quen biết nhau mà anh ấy còn không biết, vậy chắc chắn càng không biết việc này.
Giang Húc Đông hơi nhướng mày, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú đầy nhiều chuyện của Trịnh Thư Vân, lắc đầu nói: “Tôi không biết chuyện này.”
Lúc này Ngô Hàm Nhu đã rũ mắt xuống, sắc mặt cực kỳ lúng túng và cứng đờ.
“Nhưng mà tôi vẫn luôn ở bên ngoài trị liệu, mới vừa về không được bao lâu. Em ấy không kịp nói cho tôi biết cũng là chuyện bình thường thôi.” Cuối cùng thì Giang Húc Đông vẫn bao che cho cô ta: “Hơn nữa em ấy cũng không biết tôi có quen biết với các cô.”
Câu sau rõ ràng là đang giải thích với Diệp Ninh.
Diệp Ninh vẫn giữ thái độ hoài nghi đối với lời giải thích này.