Giang Húc Đông nói Ngô Hàm Nhu không biết bọn họ có quen biết nhau, nhưng mà bắt đầu từ ngày đầu tiên Ngô Hàm Nhu đến đoàn văn công phỏng vấn, cô ta cũng đã nói rõ cô ta đến đây là vì cô.
Nếu không phải là bởi vì Giang Húc Đông, Diệp Ninh thật sự không nghĩ ra được bất cứ lý do gì khác.
Nhưng mà cho dù là vì Giang Húc Đông thì Diệp Ninh cũng vẫn không thể nào hiểu được rốt cuộc là vì sao.
Ngô Hàm Nhu cho Giang Húc Đông một ánh mắt biết ơn.
Mà đây cũng là lần đầu tiên Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân nhìn thấy cô ta có cảm xúc như thế.
“Nếu nói như thế thì đúng là quá trùng hợp rồi.” Tuy rằng Trịnh Thư Vân đang mỉm cười trêu chọc, nhưng trong lời nói lại chứa đầy ẩn ý.
Ngô Hàm Nhu lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ấy.
Trịnh Thư Vân không thèm để ý, ngược lại còn cố ý kiếm chuyện với cô ta: “Không phải lúc nãy cô nói là cô có việc khác sao? Vậy cô cứ đi đi, chúng tôi và anh Giang còn phải đi vào xem điện ảnh.”
Nói xong lời cuối cùng, cô ấy còn cố ý tăng thêm âm lượng.
Ngô Hàm Nhu lập tức điều chỉnh lại trạng thái, chủ động đỡ lấy cánh tay của Giang Húc Đông, không cam lòng yếu thế nói với Trịnh Thư Vân: “Tôi vốn dĩ muốn đi chăm sóc anh của tôi.”
Đến bây giờ, Diệp Ninh cũng coi như hiểu được đại khái rồi.
Trịnh Thư Vân còn muốn kiếm chuyện tiếp, nhưng lại bị Diệp Ninh cản lại.
TBC
“Nếu là như thế, vậy mọi người đi chung với nhau đi.”
Diệp Ninh suy nghĩ rất đơn giản, cô muốn làm mai cho Trịnh Thư Vân và Giang Húc Đông, mà Ngô Hàm Nhu lại có mối quan hệ như thế với Giang Húc Đông, đương nhiên không thể làm Trịnh Thư Vân quá đối chọi với Ngô Hàm Nhu được.
Hơn nữa vé cũng đã mua rồi, cho dù Trịnh Thư Vân muốn đá Ngô Hàm Nhu đi thì cũng không khả thi cho lắm.
Bốn người cùng nhau đi vào rạp chiếu phim.
“Anh, anh đi chậm thôi.”
Ngô Hàm Nhu vô cùng săn sóc Giang Húc Đông, khác hoàn toàn với lúc cô ta ở đoàn văn công.
Diệp Ninh đi theo phía sau hai người, như suy tư gì đó.
Giang Húc Đông đi ở đằng trước thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cô, chủ động tìm đề tài nói chuyện.
“Tôi đã sắp không nhớ rõ lần cuối cùng tôi đi xem phim là lúc nào nữa rồi.”
Anh ấy cười nói với Diệp Ninh.
Nhưng mà không đợi Diệp Ninh trả lời, Ngô Hàm Nhu đã lo lắng cướp lời: “Anh, chân của anh vừa mới khôi phục, ngồi lâu như thế có ổn không?”
Diệp Ninh hơi nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía hai chân của Giang Húc Đông.
Ngô Hàm Nhu sẽ không tự nhiên vô cớ nói như thế.
“Có thể có chuyện gì chứ?” Sắc mặt Giang Húc Đông có vẻ rất nhẹ nhàng.
“Anh Giang, anh đừng có quá cố chịu đựng.” Diệp Ninh cũng không yên tâm lắm.
Ánh mắt Giang Húc Đông vô cùng dịu dàng: “Không miễn cưỡng chút nào.”
Ngô Hàm Nhu mím chặt khóe môi, cực lực giữ vững vẻ mặt bình tĩnh.
Trong số bốn người, cũng chỉ một mình Trịnh Thư Vân là hoàn toàn đứng ngoài cuộc.
“Được rồi, đừng có rề rà nữa, điện ảnh sắp chiếu rồi.”
Cô ấy vừa thúc giục vừa nắm tay Diệp Ninh đi vào trong, ước gì có thể quăng hai người Ngô Hàm Nhu và Giang Húc Đông ra xa.
“Anh, hay là chúng ta đừng đi vào đó được không? Em đi ra ngoài đi dạo với anh ha?” Ngô Hàm Nhu mềm giọng đề nghị, muốn nghĩ cách tách Giang Húc Đông và Diệp Ninh ra.
“Không cần, vừa lúc anh cũng đang muốn xem phim.”
Ánh mắt của Giang Húc Đông vẫn luôn đuổi sát theo Diệp Ninh, nói xong ngược lại còn bước nhanh hơn, hình như là vì không muốn cách Diệp Ninh quá xa.
Nhưng hai chân của anh ấy còn chưa linh hoạt lắm, chỉ có thể cố gắng bước về phía trước, trông có chút buồn cười.
Ngô Hàm Nhu nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô ta cực kỳ chua xót, lại cực kỳ đau đớn.
Rốt cuộc thì anh ấy muốn xem điện ảnh, hay là muốn ở chung với Diệp Ninh?
Chắc là cái thứ hai nhỉ.