Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 858

Diệp Ninh không yên tâm, muốn đi ra ngoài xem sao, nhưng lại bị Trịnh Thư Vân cản lại.

“Anh ta có phải con nít đâu, còn có Ngô Hàm Nhu chăm sóc nữa, cô đừng có đi theo nhiều chuyện.”

Diệp Ninh nghe Trịnh Thư Vân nói thế, ngẫm lại cũng cảm thấy có lý, cho nên thôi không đi ra ngoài nữa.

“Anh, anh đi chậm thôi.” Ngô Hàm Nhu đỡ lấy Giang Húc Đông, giống như đang đỡ một con búp bê pha lê dễ vỡ, cực kỳ cẩn thận.

Giang Húc Đông thật sự cũng không đi nhanh được, tuy rằng anh ấy chưa nói gì, nhưng mồ hôi chảy ra trên trán cũng đã chứng minh hiện tại anh ấy đang rất gian nan và vất vả.

Trong mắt Ngô Hàm Nhu tràn ngập đau lòng: “Anh, anh không nên đi ra ngoài.”

Dựa theo tình hình hiện tại thì anh ấy nên ở trong nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng chứ không phải đi ra ngoài này xem bộ phim điện ảnh nhàm chán với hai người bọn họ.

Tuy rằng Giang Húc Đông cảm thấy rất mệt, nhưng lại rất vui: “Dù sao cũng phải đi ra ngoài mà.”

Trong lòng Ngô Hàm Nhu nặng trĩu, thở không nổi.

“Nếu để cha nuôi mẹ nuôi biết được, bọn họ chắc chắn sẽ rất lo lắng.”

“Không có chuyện đó đâu.” Giang Húc Đông cũng không nói rõ là bọn họ sẽ không lo lắng hay là anh ấy sẽ không làm cho bọn họ biết.

Ngô Hàm Nhu đỡ anh hoạt động nhẹ như thế một lúc lâu, sau đó mới lại ngồi xuống nghỉ ngơi.

Hai người ngồi xuống cái ghế dài ở ven đường, đối diện là dòng người dòng xe qua lại như nước.

Trạng thái của Giang Húc Đông đã tốt hơn rất nhiều, bắt đầu quan tâm tình hình gần đây của Ngô Hàm Nhu.

“Em gia nhập đoàn văn công lúc nào thế?”

Vậy mà anh ấy lại không hề hay biết gì, nếu không phải hôm nay trùng hợp gặp được, có lẽ sau này anh ấy cũng sẽ không biết.

Thật ra Ngô Hàm Nhu cũng không muốn nói đến đề tài này cho lắm. Nhưng nếu Giang Húc Đông đã hỏi, cô ta chắc chắn phải trả lời.

“Gia nhập được một đoạn thời gian rồi.”

“Đoàn văn công rất tốt, nhưng mà sao em lại ở đội nhạc khí thế?” Giang Húc Đông khá kinh ngạc, bởi vì anh ấy biết Ngô Hàm Nhu học thanh nhạc.

 

Ngô Hàm Nhu không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy: “Em thích bầu không khí ở đội nhạc khí, nhưng mà em cũng sẽ đến đội ca hát để ca hát phụ bọn họ.”

“Em và các đồng nghiệp ở chung như thế nào?” Thật ra Giang Húc Đông muốn hỏi cô ta và Diệp Ninh ở chúng với nhau như thế nào hơn.

 

Trong lòng Ngô Hàm Nhu biết rõ, nhưng lại cố ý không thèm nhắc đến: “Cũng bình thường thôi.”

Thông qua câu trả lời ba phải có lệ này, Giang Húc Đông cũng nhận ra cô ta đang muốn che giấu gì đó.

Bình thường cô gái này cũng không thích giao tiếp kết bạn với người khác, lúc trước khi đi ra nước ngoài học tập, hình như đều luôn một thân một mình, từ trước đến nay cũng chưa bao giờ nghe cô ta chủ động nói mình có bạn bè gì.

“Diệp Ninh... và Trịnh Thư Vân đều là mấy cô gái khá tốt, em có thể tiếp xúc chơi chung với bọn họ.”

Ánh mắt Ngô Hàm Nhu liên tục đảo tới đảo lui, sau đó biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Anh, anh quen thân với bọn họ lắm hả? Sao hôm nay anh lại đi chung với bọn họ thế?

Giang Húc Đông vô cùng thoải mái hào phóng trả lời: “Anh và Diệp Ninh đã quen biết nhau từ lâu rồi.”

Ngô Hàm Nhu theo bản năng siết chặt bàn tay, giây tiếp theo lại nhìn Giang Húc Đông, cười gượng gạo.

“Cô ấy có thể làm bạn với anh, đương nhiên là người rất tốt, hiện tại cô ấy cũng là bạn của em rồi.”

Giang Húc Đông xoa tóc của cô ta, đối xử với cô ta giống hệt như khi còn nhỏ.

“Em nghĩ như thế là tốt rồi.”

Trái tim Ngô Hàm Nhu run lên, đau nhói, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào, hoàn toàn phối hợp, lấy lòng anh ấy.

Giang Húc Đông chậm rãi đứng lên nói: “Đi, đi về thôi.”

“Anh còn muốn xem điện ảnh nữa à?” Ngô Hàm Nhu cố gắng đè nén cảm xúc kích động xuống.

“Đúng vậy. Không phải em cũng đến đây xem điện ảnh sao, đi vào xem hết kết cục đi.” Giang Húc Đông nói một cách đương nhiên, anh ấy muốn lập tức quay về bên cạnh Diệp Ninh.

Mỗi một tế bào trên người Ngô Hàm Nhu đều đang kháng cự, nhưng cô ta vẫn đỡ Giang Húc Đông đi vào rạp chiếu phim lần nữa.

Chờ bọn họ quay về chỗ ngồi thì điện ảnh cũng đã đến phần kết thúc.

Cuối cùng kết cục hoàn mỹ trình chiếu xong, nhưng trong lòng Ngô Hàm Nhu lại không thể nào cảm thấy hoàn mỹ được.

 
Bình Luận (0)
Comment