Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 869

Nếu những lời trước đó Cố Phong đều có thể bỏ qua, nhưng mà câu nói cuối cùng của Diệp Ninh lại giống như một tia sét, làm anh không thể nào hoàn hồn được.

Anh đột nhiên nghĩ đến Trịnh Toàn Cường đã vượt ngục bỏ trốn, nếu Trịnh Toàn Cường biết được thân phận thật sự của anh, chỉ sợ không chỉ một mình anh sẽ gặp nguy hiểm mà đến cả Diệp Ninh cũng sẽ bị liên lụy.

Cho dù không có Trịnh Toàn Cường thì anh làm một người quân nhân, không thể nào cam đoan hứa hẹn được sự sống c.h.ế.t của bản thân.

Bởi vì vào giây phút bọn họ khoác bộ quân trang lên người, mạng sống của bọn họ đã không còn thuộc về chính mình, mà thuộc về quốc gia.

Diệp Ninh nhìn gương mặt dần dần trở nên bình tĩnh của anh, không biết vì sao trái tim lại run lên, khẽ đau.

Giống như một thế kỷ dài dòng trôi qua, giọng nói đầy áp lực của Cố Phong lại vang lên.

“Được, anh biết rồi.”

Diệp Ninh nao nao.

Cho nên anh đã quyết định buông tay sao?

Cố Phong đứng lên, đưa lưng về phía cô, cầm lấy quân trang đang treo trên giá.

“Trước giờ đã làm em bối rối nhiều rồi, sau này anh sẽ không làm thế nữa.”

Diệp Ninh không biết khi nói ra những lời này, vẻ mặt của anh như thế nào, chỉ nhìn thấy đôi tay đang đang rũ bên người của anh siết chặt lại.

Cố Phong đi đến cửa, Diệp Ninh cố khống chế để mình không chạy lại cản anh.

Không bao lâu sau, phòng khách lại chìm vào trong yên lặng.

TBC

Trên bàn cơm còn bày biện chén đũa mới ăn được một nửa của bọn họ.

Mũi Diệp Ninh cay xè, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.

Cô đã đạt được mục đích, nhưng vì sao lại đau lòng đến thế chứ?

Ngày hôm sau, đoàn văn công.

Cả ngày hôm nay Diệp Ninh đều ngẩn ngơ mất hồn, Trịnh Thư Vân có rất nhiều lần muốn nói chuyện với cô, nhưng đều không tìm được cơ hội thích hợp.

Buổi chiều lúc tan ca, Trịnh Thư Vân vốn dĩ sẽ đi về cùng với Diệp Ninh lại viện cớ muốn đi mua đồ, không đi về chung với cô.

Diệp Ninh cũng không suy nghĩ quá nhiều, lập tức quay về viện gia thuộc.

Thật ra Trịnh Thư Vân cũng không phải đi mua đồ, mà là đi đến Hồng Hải.

 

Đã lâu lắm rồi cô ấy không đến nơi này chơi, nhìn thấy poster cực lớn của Mao Tuyết Nam treo trước cửa, cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

Lúc trước rõ ràng nơi này còn đang treo poster của Diệp Tử mà.

Cô ấy khó hiểu đi vào trong, tiếng người ồn ào ở bên trong làm cô ấy giật mình hoảng sợ.

Hiện tại còn đông khách hơn trước kia rất nhiều.

Cô ấy tìm đại một vị trí ngồi xuống, vẫy tay gọi người phục vụ đến.

“Cho tôi hỏi, poster ca sĩ treo trước cửa là ai thế?”

Nhân viên phục vụ trả lời: “Hiện tại cô mao là ca sĩ thường trú ở nơi chúng tôi.

“Vậy Mộng... Khụ khụ, Diệp Tử đâu?” Trịnh Thư Vân suýt chút nữa đã nói thẳng tên của Mộng Kiều Nhụy ra rồi.

Vẻ mặt của nhân viên phục vụ có hơi quái lạ, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cô ấy.

“Hiện tại cô Diệp Tử không lên sân khấu biểu diễn nữa.

“Vì sao chứ?” Trịnh Thư Vân mở to mắt, mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Cho dù người Mục Văn Hạo thật sự thích là Diệp Ninh, nhưng dù sao thì Mộng Kiều Nhụy cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa của anh ta, lại còn là trụ cột của phòng ca múa, sao đang yên đang lành lại không lên sân khấu nữa rồi.

Nhân viên phục vụ lộ ra vẻ khó xử, đương nhiên sẽ không thành thật nói là cổ họng của Mộng Kiều Nhụy đã bị hỏng rồi.

“Chuyện này thì tôi không rõ lắm.”

Trịnh Thư Vân biết nếu có hơi tiếp thì cũng không có thu hoạch gì, tùy tiện gọi một chai rượu vang đỏ, sau đó bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Mục Văn Hạo.

Hiện tại phòng bao mà Mục Văn Hạo thường ngồi vẫn trống rỗng.

Trịnh Thư Vân đã chuẩn bị sẵn tâm lý là chưa chắc có thể gặp được anh ta ngay trong một lần, bắt đầu thả lỏng lại.

Cô ấy rất thích hoàn cảnh náo nhiệt này, nếu không thì lúc trước cũng đã không thường xuyên đến nơi này chơi.

Trên sân khấu, đã mấy bài hát kết thúc, cảm xúc của khách hàng bắt đầu sôi sục.

Quả nhiên, sau khi MC giới thiệu chương trình, Mao Tuyết Nam đi lên sân khấu.

Trịnh Thư Vân đánh giá sân khấu của Mao Tuyết Nam, nghe tiếng hát của cô ta. Đúng là cũng coi như vừa xinh đẹp lại hát hay, nhưng nếu so với Diệp Tử thì vẫn còn thua kém rất nhiều.

Cô ấy không biết rốt cuộc Mục Văn Hạo suy nghĩ như thế nào, vậy mà lại làm Mao Tuyết Nam thay thế cho Diệp Tử?!

 
Bình Luận (0)
Comment