Khi Mao Tuyết Nam biểu diễn sắp kết thúc, Mục Văn Hạo mới xuất hiện.
Trái tim của Trịnh Thư Vân đập hẫng đi một nhịp, cảm xúc dần dần kích động.
Mãi đến giờ phút này cô ấy mới dám xác định, thật ra từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ thật sự buông bỏ người đàn ông này.
Sắc mặt Mục Văn Hạo vô cùng âm u, toàn thân toát ra khí thế lạnh như băng.
Anh ta ngồi xuống, lập tức rót đầy một chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Trịnh Thư Vân vốn còn đang nghĩ xem phải tạo cơ hội như thế nào thì mới có vẻ như cô ấy không cố tình đến tiếp cận anh ta. Nhưng nhìn trạng thái của Mục Văn Hạo có vẻ rất buồn bực, toàn bộ suy nghĩ đều trở nên không còn quan trọng nữa.
Chờ đến khi cô ấy phản ứng lại thì bản thân đã chạy đến trước mặt Mục Văn Hạo rồi.
“Đã lâu không gặp.”
Cô ấy gượng gạo chào hỏi với anh ta.
Cô ấy cũng không dự đoán được tình huống tiếp theo sẽ tiến triển như thế nào nữa.
Đáy mắt Mục Văn Hạo chợt lóe lên chút kinh ngạc, nhìn cô ấy giơ tay chào hỏi và vẻ mặt không quá tự nhiên kia, im lặng vài giây.
Trịnh Thư Vân cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cô ấy thật sự không có kinh nghiệm về phương diện này.
“Đã lâu không gặp.” Cuối cùng Mục Văn Hạo cũng đã mở miệng, mặt mày bình tĩnh, không có vui vẻ, cũng không có chán ghét.
Trịnh Thư Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không đợi Mục Văn Hạo mờ, đã tự giác ngồi xuống trong phòng bao.
Mục Văn Hạo thấy cô ấy có hành động như thế, hơi kinh ngạc.
“Cô Trịnh, cô tìm tôi có chuyện gì không?”
Thái độ của anh ta giống như đang đối mặt với người xa lạ, giống như những chuyện trong quá khứ chưa từng xảy ra.
“Tôi...” Trịnh Thư Vân còn chưa mở miệng thì mặt đã đỏ lên trước.
Cô ấy đã hạ quyết tâm muốn theo đuổi tình yêu của mình, nhưng mà ở trước mặt Mục Văn Hạo, cô ấy cũng cần rất nhiều can đảm mới dám nói ra những lời này.
Ánh mắt của Mục Văn Hạo vẫn luôn dừng lại trên mặt cô ấy, nhưng lại nghĩ đến Diệp Ninh.
Dạo gần đây anh ta bận đến sứt đầu mẻ trán, cũng bởi vì anh ta đã hứa với Diệp Ninh là sẽ không đến đoàn văn công, cho nên vẫn luôn cố khống chế.
Hiện tại Trịnh Thư Vân lại chủ động tìm đến, đúng là cơ hội tự đưa đến cửa.
“Đừng sốt ruột, từ từ lại nói.”
Thái độ của anh ta lập tức trở nên hiền hoàn hơn rất nhiều, chủ động rót một ly rượu vang đỏ đưa đến trước mặt Trịnh Thư Vân.
Trịnh Thư Vân do dự vài giây, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Cô ấy thật sự cần dùng cồn để tăng thêm lòng dũng cảm.
Uống hết một ly, hình như còn cảm thấy chưa đủ, lại đưa ly rượu rỗng đến trước mặt Mục Văn Hạo.
“Ha ha.” Mục Văn Hạo thấp giọng cười, hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu của cô ấy.
Chờ uống xong ly rượu vang đỏ lần thứ hai, cảm xúc của Trịnh Thư Vân dần dần kích động lên.
“Tôi suy nghĩ kỹ rồi.”
Mục Văn Hạo bình tĩnh nhìn cô ấy, cũng không trả lời, tùy ý để cô ấy tự do phát huy.
Còn chuyện rốt cuộc cô ấy suy nghĩ kỹ chuyện gì thì anh ta cũng chẳng có hứng thú.
Vẻ mặt của Trịnh Thư Vân hơi thay đổi, trực tiếp đối diện với ánh mắt của Mục Văn Hạo, chậm rãi nhích đến gần anh ta.
Mục Văn Hạo nheo mắt lại, nếu như đổi thành người phụ nữ khác làm ra hành động này, chắc chắn là vì muốn nhào vào trong lòng anh ta.
Nhưng người ở đối diện lại là Trịnh Thư Vân, cô ấy chắc chắn sẽ không làm ra hành vi này.
Quả nhiên, khi hai người còn cách nhau một khoảng cách, Trịnh Thư Vân dừng lại.
Nhưng mà cho dù là thế thì khoảng cách này cũng có vẻ cực kỳ mập mờ.
TBC
Đây là lần đầu tiên Trịnh Thư Vân quan sát Mục Văn Hạo ở khoảng cách gần như thế.
Rõ ràng anh ta là một tên đàn ông xấu xa, vì sao lại cứ làm cô ấy canh cánh trong lòng mãi thế chứ?
“Em thích anh, em muốn theo đuổi anh.”