Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 872

Nhưng mà cô ấy còn chưa kịp rời đi thì Mục Văn Hạo đã bá đạo túm lấy cổ tay của cô ấy.

“Cô nói xong rồi, nhưng mà tôi còn chưa nói xong đâu.”

Cảm giác tê dại từ cổ tay truyền ra khắp toàn thân Trịnh Thư Vân, cô ấy ngơ ngẩn nhìn Mục Văn Hạo, đầu óc trống rỗng.

Mục Văn Hạo nhìn nhân viên phục vụ đang đứng thẳng ở bên cạnh ra hiệu.

Nhân viên phục vụ lập tức ngầm hiểu, nhanh chóng đi ra ngoài.

Trịnh Thư Vân cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Anh muốn nói gì với em?”

Mục Văn Hạo hơi kéo nhẹ, lập tức kéo cô ấy ngồi xuống chỗ ngồi lần nữa.

Trịnh Thư Vân nghe được tiếng trái tim của mình đập thình thịch thình thịch điên cuồng.

Cô ấy còn tưởng rằng Mục Văn Hạo muốn làm ra hành vi vô lễ gì đó với cô ấy, nhưng mà Mục Văn Hạo lại nhanh chóng buông lỏng tay ra.

“Không phải lúc trước cô luôn trốn tránh rời xa tôi sao? Sao bây giờ tự nhiên lại thích tôi rồi?”

Mục Văn Hạo cố ý trêu chọc, giống như đang trêu đùa một chú nai còn yếu ớt không có sức phản kháng.

Lúc này không chỉ có mặt Trịnh Thư Vân nóng bỏng mà đến cả toàn thân cũng dần nóng lên.

“Em, em không có trốn tránh anh...”

Phản ứng theo bản năng của cô ấy chính là muốn phủ nhận.

“Thật ra em vẫn luôn có ấn tượng rất tốt với anh, lần trước chỉ là bị anh dọa sợ thôi.”

Chuyện bị dọa sợ mà cô ấy nói chính là chỉ cái lần suýt chút nữa bọn họ đã phát sinh quan hệ lúc trước.

Mục Văn Hạo cũng không ngắt lời, chỉ nghe cô ấy ấp úng lại xấu hổ giải thích.

“Nhưng mà trong khoảng thời gian này em cũng đã nghĩ thông suốt rồi, cho dù anh là loại người như thế nào thì em đều thích anh, cho nên em sẽ không trốn tránh tình cảm của chính mình.”

 

Trong lòng Mục Văn Hạo khẽ động, anh ta thật sự không nghi ngờ gì trước tình cảm của Trịnh Thư Vân.

Hơn nữa đây chắc chắn cũng không phải bẫy rập của Diệp Ninh dành cho anh ta, dù sao thì dựa theo mối quan hệ giữa Diệp Ninh và cô gái này, cô đang ước gì hai người bọn họ vĩnh viễn đều đừng dính líu gì với nhau.

“Cho nên rốt cuộc cô thích tôi ở chỗ nào thế?”

Nghe được một cô gái như Trịnh Thư Vân tỏ tình, anh ta vẫn cảm thấy rất có cảm giác thành tựu.

Trịnh Thư Vân không ngờ anh ta sẽ hỏi như thế, không thể nào chịu nổi.

“Em cũng không biết, chỉ là một loại cảm giác, em có cảm giác xiêu lòng trước anh.”

TBC

Câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Mục Văn Hạo, đồng thời cũng làm anh ta càng thêm hiểu biết về sự ngây thơ của Trịnh Thư Vân.

Cái cảm giác ngây thơ này thật sự làm anh ta cảm thấy tội lỗi một tí xíu.

Lúc này nhân viên phục vụ đã bưng một chai rượu vang đỏ mới vào trong phòng bao, hơn nữa còn mở ra ngay trước mặt hai người.

“Anh còn muốn uống nữa sao?” Trịnh Thư Vân vừa quan tâm lại lo lắng hỏi, lúc nãy anh ta đã uống không ít rồi.

Mục Văn Hạo hưng phấn hơn đôi chút, cảm giác tội lỗi kia lập tức biến mất sạch sẽ: “Hôm nay là một ngày rất đáng để kỷ niệm, đương nhiên phải mở một bình rượu ngon rồi.”

Trịnh Thư Vân đã chuẩn bị sẵn lời khuyên can, nhưng vì những lời này mà nuốt ngược trở vào.

Mục Văn Hạo có thể để ý đến lời tỏ tình của cô ấy, đây cũng coi như một khởi đầu tốt đẹp rồi.

Nhân viên phục vụ cung kính rót đầy ly rượu cho hai người.

Mục Văn Hạo bưng ly rượu lên trước, ra hiệu với Trịnh Thư Vân: “Ly này tôi mời cô.”

Anh ta không nói bất cứ lời chúc mừng nào, vậy cũng đã đủ làm Trịnh Thư Vân cam tâm tình nguyện uống hết.

“Keng.”

Hai ly rượu va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang trong trẻo lại êm tai.

Ánh mắt tràn ngập ý cười của Mục Văn Hạo giấu ở đằng sau ly rượu, nhìn Trịnh Thư Vân uống một hơi cạn sạch rượu vang đỏ trong ly.

 
Bình Luận (0)
Comment