Reng reng reng.
Lúc Diệp Ninh nhận được điện thoại của Mục Văn Hạo thì cô vừa mới ăn cơm chiều xong.
TBC
Nghe được giọng nói của Mục Văn Hạo từ trong ống nghe truyền đến, cô vốn dĩ đã rất bực bội, hiện tại lại càng khó chịu hơn.
“Có chuyện gì không?”
“Cô đến Hồng Hải một chút đi.”
“Có chuyện gì không?”
Diệp Ninh nghe thấy giọng nói cà lơ phất phơ của Mục Văn Hạo, lặp lại lời vừa mới nói lần nữa.
Lần này thì Mục Văn Hạo đã trả lời: “Trịnh Thư Vân đang ở chỗ của tôi.”
Ánh mắt Diệp Ninh hơi cứng lại, mặt mày lập tức trở nên vô cùng âm u.
“Sao cô ấy lại ở chỗ của anh?”
Trịnh Thư Vân đã hứa với cô là sẽ không tiếp xúc gì với anh ta nữa, hơn nữa mấy ngày nay cô ấy đều luôn rất giữ lời.
Cho nên hiện tại cô thậm chí cho rằng đây là Mục Văn Hạo đang nói dối.
Mục Văn Hạo cũng không để ý đến thái độ nghi ngờ của Diệp Ninh, thậm chí nghe được giọng nói như thế của cô, anh ta cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
“Cô ấy đến Hồng Hải chơi, nhưng mà hiện tại hình như đã uống say rồi. Nếu cô không ngại thì tôi đương nhiên cũng có thể đưa cô ấy về.”
Anh ta cố ý nói muốn đích thân đưa Trịnh Thư Vân về nhà, chính là vì làm Diệp Ninh chủ động đến nơi này.
“Tôi đi qua đó ngay!”
Quả nhiên, sau khi Diệp Ninh nghe anh ta nói xong những lời này, lập tức đưa ra quyết định.
Mục Văn Hạo cười sung sướng: “Vậy tôi chờ cô đến.”
Buông ống nghe xuống, đáy mắt Diệp Ninh lộ ra vẻ âm u.
Cho dù Trịnh Thư Vân vì lý do gì mà đi đến Hồng Hải thì đây đều là cục diện mà cô không muốn nhìn thấy nhất.
Mà Mục Văn Hạo ở bên kia thì lại vô cùng sung sướng nhìn Trịnh Thư Vân đang nằm trên ghế sofa.
Rượu lúc nãy anh ta đưa cho Trịnh Thư Vân uống đã bỏ thêm một vài thứ, chờ Trịnh Thư Vân hôn mê đi, lập tức đưa cô ấy đến văn phòng.
Tiếp theo đây anh ta chỉ cần kiên nhẫn chờ Diệp Ninh đến là được.
“Cô cũng đừng trách tôi lợi dụng cô, nhưng mà cho dù tôi lợi dụng cô thì cô cũng cam tâm tình nguyện thôi, đúng không?”
Mục Văn Hạo cười âm u, không hề cảm thấy chuyện anh ta lừa gạt tình cảm của Trịnh Thư Vân thì có cái gì sai trái.
Hai mười phút sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Ngay sau đó, bóng dáng của Diệp Ninh xuất hiện trước mặt Mục Văn Hạo.
Nhưng mà không đợi anh ta mở miệng, Diệp Ninh lập tức đi thẳng về phía Trịnh Thư Vân.
“Thư Vân?”
Cô vội vàng xác nhận tình huống của Trịnh Thư Vân.
“Đừng gọi, cô ta đã say bất tỉnh nhân sự rồi.” Ánh mắt của Mục Văn Hạo giống như muốn dính lên người Diệp Ninh.
Đã một đoạn thời gian rồi bọn họ không gặp nhau, trên đời này thật sự không có bao nhiêu người phụ nữ có thể làm anh ta nhớ nhung đến thế.
Diệp Ninh dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía anh ta: “Là anh làm cô ta say đến thế đúng không?”
Nơi này là địa bàn của anh ta, Trịnh Thư Vân sẽ không vô duyên vô cớ uống nhiều rượu như thế.
Mục Văn Hạo tủi thân sờ mũi nói: “Chuyện này thì cô vu oan cho tôi rồi. Tối nay tôi luôn ở trong văn phòng, là chị Dung đến báo cho tôi biết cô ta đang ở bên ngoài uống rượu, khi đó tôi mới biết. Nếu cô không tin thì hiện tại có thể gọi chị Dung đến hỏi cho rõ ràng.”
Diệp Ninh đương nhiên sẽ không tin, hơn nữa chị Dung cũng chỉ nghe theo lệnh của anh ta mà thôi.
“Cô không cần phải căng thẳng như thế, cô ta thật sự chỉ đang uống say thôi.” Mục Văn Hạo cố ý nhấn mạnh chuyện này.
Diệp Ninh thật sự không thể nào hiểu được, vì sao Trịnh Thư Vân lại mượn cớ nói đi mua đồ để tách ra với cô, trên thực tế lại đi đến nơi này chứ?
“Tôi lập tức đưa cô ấy về.”
Mấy ngày nay khó khăn lắm cô mới thoát khỏi Mục Văn Hạo, không bị anh ta quấn lấy, cô không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa.
Mục Văn Hạo không nói tiếng nào, chỉ kiên nhẫn nhìn cô.
Trịnh Thư Vân hoàn toàn không có tri giác, một mình Diệp Ninh muốn dẫn cô ấy đi thì là chuyện không tưởng.