Diệp Ninh thử đỡ Trịnh Thư Vân từ trên ghế sofa đứng lên, nhưng mà thử mấy lần đều thất bại.
Mục Văn Hạo hoàn toàn không có ý định đi giúp đỡ.
“Hiếm khi cô mới đến Hồng Hải một lần, đi gấp như thế sao? Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, ngồi xuống nói chuyện một chút, sau đó tôi đưa hai cô về, được không?”
Trong mắt Mục Văn Hạo toàn là Diệp Ninh, anh ta chỉ muốn kéo dài thời gian, để có thể ở chung với cô lâu thêm một chút mà thôi.
“Lúc cô đi vào có nhìn thấy poster treo trước cửa không? Đó là người tôi cố ý tìm đến để lên sân khấu thay cho cô, nhưng mà cô ta thua xa cô.”
Cho dù Diệp Ninh có muốn hay không thì anh ta cũng đã tự nói chuyện một mình.
Diệp Ninh nhíu chặt mày thành hình bánh quai chèo, không muốn nghe anh ta nói nhảm.
“Đúng rồi, còn có một việc có lẽ cô sẽ có hứng thú. Tôi đang chuẩn bị cắt đứt quan hệ với Mộng Kiều Nhụy.
Mục Văn Hạo vô cùng nhẹ nhàng nói ra những lời này, tùy ý giống như đang nói thời tiết ngày hôm nay như thế nào vậy.
Cuối cùng Diệp Ninh cũng chịu ngước mắt lên nhìn anh ta.
Mục Văn Hạo nói một cách đương nhiên: “Cô cũng biết mà, ngay từ đầu tôi định lợi dụng việc đính hôn để có được cô. Nhưng mà kế hoạch đã thất bại, tôi cũng không thể bị loại quan hệ này trói buộc mãi được.”
Diệp Ninh thấy anh ta có ý định như thế, cũng không hề kinh ngạc chút nào: “Vậy Mộng Kiều Nhụy đâu? Anh định làm thế nào?”
“Thế này thì không giống cô rồi. Mộng Kiều Nhụy chẳng qua chỉ là quân cờ của cô mà thôi, nếu đã là quân cờ, lại không còn giá trị lợi dụng, cô cần gì phải lo đến sự sống c.h.ế.t của cô ta chứ?” Mục Văn Hạo cảm thấy loại người như Diệp Ninh không nên bị mấy người râu ria kia ảnh hưởng đến suy nghĩ.
Giọng nói của Diệp Ninh cực kỳ lạnh nhạt: “Không phải ai cũng giống như anh.”
Mục Văn Hạo cười “ha hả”, thậm chí còn cảm thấy những lời này là đang khen anh ta.
“Cho nên, cô muốn bảo vệ cô ta à? Chỉ cần cô mở miệng, tôi chắc chắn sẽ đồng ý.”
Anh ta muốn làm Diệp Ninh thiếu tình cảm của anh ta, nhưng mà không ngờ rằng Diệp Ninh lại không làm thế, ngược lại không chút hoang mang nói thẳng: “Tùy anh."
Mặt Mục Văn Hạo xuất hiện vết nứt, hình như ở trước mặt cô, anh ta luôn luôn không thể đạt được mục đích của mình.
“Nếu cô không để ý đến sự sống c.h.ế.t của cô ta, vậy tôi tùy tiện xử lý vậy.”
Đây không phải lời uy hiếp, lại hơn cả uy hiếp.
Diệp Ninh đã quá quen với tính cách thất thường của anh ta.
Mục Văn Hạo nhanh chóng chuyển sang đề tài khác: “Ngày hôm qua tôi vừa gọi điện thoại với Tử Hành, băng từ chuẩn bị rất thuận lợi, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì tuần sau sẽ chính thức phát hành.”
Diệp Ninh biết anh ta không biết nói chuyện gì nên mới cố ý lôi đề tài này ra.
“Tôi biết.”
Cô vẫn luôn giữ liên lạc với Lý Tử Hằng, hiểu biết rất rõ về tiến độ phát hành băng từ.
“Vậy chờ tuần sau tìm một ngày nào đó thích hợp, chúng ta đi ăn mừng đi.” Mục Văn Hạo chủ động đề nghị.
Diệp Ninh từ chối ngay mà không cần suy nghĩ: “Không cần chúc mừng.”
TBC
“Đến lúc đó cô sẽ là siêu sao nhà nhà đều biết, quả nhiên đến cả chút mặt mũi này cũng không chịu cho tôi.” Tuy rằng ngoài miệng Mục Văn Hạo nói như thế, nhưng trong lòng đã có tính toán trước.
Chỉ cần có được lá vương bài là Trịnh Thư Vân, anh ta muốn gia tăng cơ hội tiếp xúc với Diệp Ninh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Sự kiên nhẫn của Diệp Ninh đã đến giới hạn, cô muốn thử xem mình có thể cõng Trịnh Thư Vân lên hay không.
Nhưng mà lần này Mục Văn Hạo lại không có ý định tiếp tục ngăn cản, mà lại chủ động quay ra cửa gọi: “Đi vào đây.”
Hai vệ sĩ bước vào, Mục Văn Hạo ra lệnh, bọn họ nhanh chóng đi đến đỡ Trịnh Thư Vân lên.
Mục Văn Hạo đích thân đưa bọn họ ra ngoài: “Tôi bảo tài xế đưa hai cô về.”
Anh ta nói là tài xế đưa chứ không phải chính anh ta.
Nhưng cho dù là thế thì Diệp Ninh vẫn không chút nghĩ ngợi từ chối ngay: “Không cần, tôi tự kêu xe được.”
Mục Văn Hạo lại lộ ra vẻ bị thương: “Cô nhất định phải khách sáo với tôi đến thế sao?”