Mao Tuyết Nam tò mò nhìn về phía chị ta hỏi: “Thật sự chỉ là bạn bè thôi sao?”
Chị Dung giải thích nói: “Từ trước đến nay chúng tôi đều không dám hỏi đến chuyện của ông chủ.”
Mao Tuyết Nam biết không thể hỏi được gì: “Đúng rồi, sao hôm nay không nhìn thấy Mộng Kiều Nhụy thế?”
Cô ta trực tiếp gọi thẳng tên của Mộng Kiều Nhụy.
Chị Dung vẫn cứ lắc đầu, ngày hôm qua Mộng Kiều Nhụy cũng chưa đến, nhưng mà chị ta thật sự không biết vì sao Mộng Kiều Nhụy lại không đến đây.
Mao Tuyết Nam ôm tay trước ngực, cảm thấy Mộng Kiều Nhụy chắc chắn đã biết Hồng Hải không còn chỗ cho cô ta dung thân, cho nên mới biết điều không xuất hiện nữa.
Ngoài cửa Hồng Hải, Diệp Ninh tiện tay gọi một chiếc xe đạp ba bánh đến.
Mục Văn Hạo thấy cô thà rằng ngồi chiếc xe này cũng không muốn để anh ta sắp xếp xe hơi đưa về, nếu nói không để ý đương nhiên là nói dối.
Nhưng mà anh ta cũng không nổi giận với Diệp Ninh, ánh mắt âm trầm nhìn về phía mấy chiếc xe ba bánh đậu trước cửa.
Xem ra cũng đã đến lúc dọn dẹp mớ “rác rưởi” này.
Diệp Ninh đưa Trịnh Thư Vân lên xe trước, sau đó cô mới leo lên ngồi.
Cô có thể cảm nhận được Mục Văn Hạo không vui, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị anh ta làm khó dễ.
Nhưng mà cô lại không ngờ rằng Mục Văn Hạo lại không nói câu nào hết, ngược lại còn chủ động rút ví tiền ra, lấy một tờ tiền đưa cho tài xế lái xe.
“Đưa hai người bọn họ về nhà an toàn.”
Tài xế lái xe ba bánh nhìn tờ tiền trị giá gấp mấy lần tiền xe của mình, đương nhiên là cười không khép miệng lại được.
“Anh cứ yên tâm đi.”
Lúc này Mục Văn Hạo mới lại nhìn về phía Diệp Ninh: “Đi đường cẩn thận, nếu có vấn đề gì thì lập tức gọi điện thoại cho tôi.”
Giọng điệu dịu dàng đến mức làm Diệp Ninh kinh ngạc.
“Đi được rồi.”
Mục Văn Hạo ra hiệu, tài xế lái xe ba bánh bắt đầu dùng sức đạp xe.
Khi càng ngày càng xa Hồng Hải, thần kinh của Diệp Ninh mới dần dần thả lỏng lại
Lại nghĩ đến sự khác thường của Mục Văn Hạo, trong lòng cô có cảm giác rất xa lạ lại cực kỳ đáng sợ
Một lúc sau, cô hơi lắc nhẹ đầu, tạm thời quăng Mục Văn Hạo ra sau đầu. Cô ôm lấy Trịnh Thư Vân vẫn cứ bất tỉnh nhân sự, để cô ấy dựa vào vai của mình, làm cô ấy có thể ngủ thoải mái hơn một chút.
Ngày hôm sau, Trịnh Thư Vân đến đoàn văn công, vẫn luôn cố ý né tránh tầm mắt của Diệp Ninh.
TBC
Ký ức tối hôm qua của cô ấy vẫn còn dừng lại ở hình ảnh uống rượu với Mục Văn Hạo, chờ đến khi cô ấy tỉnh lại thì cũng đã nằm trong nhà của mình rồi.
Mẹ cô ấy nói là Diệp Ninh đưa cô ấy về nhà. Nói là hai người bọn họ đi ra ngoài chơi, cô ấy uống say.
Diệp Ninh nói dối thay cô ấy, nhưng chắc chắn cũng đã biết chuyện cô ấy đi Hồng Hải rồi.
Cô ấy không biết phải giải thích với Diệp Ninh như thế nào.
Tình huống này kéo dài liên tục đến giữa trưa, Diệp Ninh cản lại cô ấy ở ngoài hành lang.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Diệp Ninh nói xong những lời này, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Trịnh Thư Vân hơi chột dạ, nhưng cũng biết cần phải đối mặt.
Một lúc sau, hai người đi đến một góc hậu viện của đoàn văn công.
Cho dù Diệp Ninh không hỏi thì thông qua biểu hiện suốt một buổi sáng nay của Trịnh Thư Vân, cô cũng có thể đoán được tối hôm qua cô ấy là người chủ động đi đến Hồng Hải.
Đối diện với ánh nhìn chăm chú của Diệp Ninh, Trịnh Thư Vân dần dần mất kiên nhẫn.
“Tối hôm qua tôi không nên uống nhiều rượu như thế, cảm ơn cô đã đưa tôi về.”
Cô ấy thậm chí cũng không dám hỏi Diệp Ninh có phải là Mục Văn Hạo báo cho cô biết chuyện này hay không?
“Vì sao cô lại muốn đến Hồng Hải?” Giọng của Diệp Ninh cũng không quá lớn, không phải chất vấn, chỉ đơn giản muốn biết mục đích vì sao cô ấy lại làm như thế mà thôi.