Khi Chân Hồng Phỉ nghe được con số năm trăm này, trực tiếp bật cười thành tiếng.
Cười nhạo.
Xem ra cô ta thật sự đã đánh giá quá cao cái cô Diệp Ninh kia, bên phía nhà xuất bản ảnh âm kia làm hoành trắng như thế, kết quả chỉ bán được năm trăm.
Nếu cứ dựa theo số liệu này, chỉ e là doanh số bán hàng đợt đầu tiên trong khoảng thời gian này có thể đạt đến ba năm nghìn cũng đã là tối cao rồi.
Cô ta còn tưởng rằng Diệp Ninh sẽ trở thành đối thủ của cô ta, thì ra cô cũng chỉ là một cái gối thêu hoa chỉ đẹp chứ không xài được.
Cô ta còn cố ý tạm thời lùi thời gian phát hành ca khúc mới, xem ra cô ta hoàn toàn không cần thiết phải làm như thế!
...
“Năm trăm? Cậu xác định chỉ có năm trăm thôi sao?” Bên Nghiêm Hân cũng nhận được tin tức này, trên mặt lộ ra vẻ tối tăm không thể nào hòa tan được.
Chuyện ông ta lo lắng nhất quả nhiên đã trở thành sự thật.
Nơi đó có ca khúc mà ông ta đã tỉ mỉ sáng tác, kết quả tiêu thụ chỉ mới có năm trăm, đây thật sự là lần thất bại nhất trong mấy năm gần đây.
“Cái tên Lý Tử Hằng này không biết đang làm cái quái gì! Lúc trước còn nói nhà xuất bản coi trong lần phát hành băng từ này đến cỡ nào, kết quả lại chỉ có được thành tích tệ hại như thế này, đúng là trò cười trong ngành mà!”
Nghiêm Hân tức giận mắng, nổi giận thật lâu không thể nào bình tĩnh lại được.
...
“Chị Ngọc Lan, may mà lần này người hợp tác với nhà xuất bản không phải cô. Hiện tại trong vòng đều đã đồn thổi rần rần, nhà xuất bản kinh thành tỉ mỉ kế hoạch hơn nửa năm, kết quả bọn họ lựa chọn một người mới đi quan hệ. Bọn họ muốn nâng đỡ làm người mới kia nổi tiếng, kết quả ngày đầu tiên băng từ phát hành, suốt một buổi sáng chỉ tiêu thụ được năm trăm, chắc là còn không kiếm lại đủ chi phí chế tác nữa đó.
Trợ lý của Nhậm Ngọc Lan đang hưng phấn kể lể với Nhậm Ngọc Lan.
Nhậm Ngọc Lan đang trang điểm, nhìn bản thân trong gương, đương nhiên là cực kỳ hả hê rồi.
“Cậu nói thế là không đúng rồi, nếu ca khúc lần này mà để tôi hát thì chắc chắn sẽ không gặp phải trình trạng như bây giờ. Đáng tiếc cho ca khúc hay của Nghiêm Hân.”
Trợ lý lấy lòng cười nói: “Đúng vậy, muốn trách thì trách những người đó có mắt không tròng đi, cứ thích ôm cục đá coi như báu vật.”
Nhậm Ngọc Lan cong môi mỉm cười, vốn là còn đang tiếc nuối vì không bắt được lần hợp tác này, hiện tại đã đến lượt cô ta xem trò hề.
...
Lúc này những người phụ trách của các nhà xuất bản ảnh âm khác cũng đang tập hợp lai với nhau, ai nấy đều cười không khép miệng lại được.
“Tôi dám cam đoan, doanh số lần phát hành băng từ này sẽ đổi mới kỷ lục thấp nhất của nhà xuất bản ghi âm và ghi hình kinh thành. Lúc trước khi tôi gọi điện thoại nói chuyện với Lý Tử Hằng, anh ta còn cam đoan chắc nịch là lần này sẽ thành công lớn.”
“Mọi người phải bình tĩnh, hiện tại đúng là còn chưa phải lúc vui vẻ. Lỡ như ba ngày sau mà doanh số vẫn cứ bình thường không có gì đặc sắc như bây giờ thì chúng ta vui mừng vẫn còn kịp.”
Mấy năm nay bọn họ bị nhà xuất bản ảnh âm kinh thành đè đầu cưỡi cổ quá nhiều, thậm chí sắp không còn đường thở, cho nên hiện tại đương nhiên phải muốn phát tiết ra ngoài.
“Đừng nói là ba ngày, cho dù cho bọn họ ba mươi ngày thì cũng không thể nào vực dậy nổi. Mấy ông ngẫm lại xem, trong mấy năm gần đây, có lần tiêu thụ thành công nào mà không nổi bật mạnh mẽ ngay từ lúc bắt đầu không? Cho dù lần này bọn họ chế tác thật sự rất tốt, nhưng thị trường không ưa chuộng thì cũng tốn công thôi. Muốn vực dậy, trừ phi có kỳ tích phát sinh.”
TBC
Nhưng mà trên đời này làm gì có nhiều kỳ tích đến thế chứ?