Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 907

“Được. Tôi biết rồi.”

...

“Tôi không sốt ruột, anh cũng đã nói là mới phát hành, còn phải xem tình hình tiếp theo mà.”

...

“Có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

Diệp Ninh lạnh nhạt buông ống nghe xuống.

Trịnh Thư Vân vẫn luôn đi theo bên cạnh Diệp Ninh lập tức hồi hộp nói: “Sao rồi?”

“Chủ nhiệm Lý nói doanh số bán hàng buổi sáng là năm trăm, bình thường.”

“Gì? Sao chỉ có năm trăm thế?”

Không đợi Diệp Ninh nói xong, Trịnh Thư Vân đã lộ ra vẻ mặt đưa đám nói.

Nhưng mà sau đó cô ấy cũng lập tức ý thức được mình nói sai rồi, vội vàng xin lỗi với Diệp Ninh.

“Diệp Ninh, tôi không phải nói bán ế, tôi chỉ là cảm thấy doanh số không nên chỉ có nhiêu đó mới đúng.”

Diệp Ninh không chỉ không tức giận, ngược lại còn an ủi cô ấy: “Dù sao thì trong giới ca hát tôi còn là một người mới toanh, băng từ cũng chỉ mới phát hành, thành tích không quá lý tưởng cũng là bình thường.”

Trịnh Thư Vân gật đầu như giã gạo: “Đúng vậy, chờ mọi người nghe được ca khúc của cô rồi, chắc chắn tất cả mọi người đều sẽ đi mua băng từ của cô.”

Hiện tại cuối cùng cô ấy cũng biết vì sao Mao Tuyết Nam lại kiêu ngạo như thế, doanh số có thể vượt quá vạn, thật sự là một số liệu rất lợi hại.

Bên phía Mục Văn Hạo còn đang thu xếp làm tiệc chúc mừng cho Diệp Ninh, nếu tình hình buổi chiều vẫn cứ không lý tưởng như thế thì bữa tiệc chúc mừng này có vẻ khá dư thừa.

“Đi thôi, ăn cơm thôi.” Diệp Ninh nghĩ rất thoáng, cắt đứt suy nghĩ của Trịnh Thư Vân.

Nhưng bên phía kinh thành, Lý Tử Hằng lại đang đứng ngồi không yên.

Đừng nói là ăn cơm, hiện tại anh ta còn không có tâm trạng đi ra khỏi văn phòng.

Bên phía lãnh đạo thì tạm thời còn có thể kéo dài thời gian một chút, ít nhất chờ đến số liệu tiêu thụ một ngày được tổng kết rồi lại đi báo cáo cũng được.

Nếu thật sự không được thì chắc chỉ có thể tiến hành tuyên truyền quảng cáo trên đài quảng bá sớm hơn thôi.

Đại học kinh thành.

Tiếng chuông tan học vang lên.

 

Các sinh viên tốp năm tốp ba ra phòng học.

“Hôm nay tôi không muốn ăn cơm trong nhà ăn, chúng ta đi ra tiệm cơm bên ngoài ăn được không?”

“Được đó. Chúng ta đi ăn mì trộn tương đi.”

Mấy cô gái tụm lại với nhau thương lượng, sau đó lập tức đi ra cổng trường.

Dọc theo đường đi bọn họ đều trò chuyện rôm rả không ngừng, nhưng khi đi ngang qua một cửa hàng bán và cho thuê băng đĩa thì đột nhiên dừng lại.

“Sao trước giờ tôi chưa từng nghe bài hát này nhỉ?”

Ngày nào bọn họ đều sẽ đi ngang qua nơi này, lần nào nơi này cũng chỉ phát đi phát lại mấy ca khúc, lỗ tai của bọn họ cũng sắp đóng kén luôn rồi.

Nhưng mà ca khúc đang phát hiện tại thì mấy người bọn họ lại chưa từng nghe qua.

Không chỉ có giọng hát của ca sĩ rất êm tai mà đến cả lời bài hát cũng rất hay.

“Đi, đi vào đó xem thử đi.”

Mấy cô gái đều tò mò hứng thú, đứng ở cửa nghe không đã, trực tiếp đi vào trong.

Hiện tại là giữa trưa, trong cửa hàng băng đĩa không có khách hàng gì.

Tiếng hát là từ trong máy ghi âm phát ra.

TBC

Mà lúc này, ca khúc cũng vừa lúc đến đoạn cao trào, tất cả các cô gái đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn.

“Hay ghê đó!”

Thật sự rất hay.

Bọn họ còn chưa từng nghe ca khúc lưu hành nào hay đến thế này.

“Chị ơi, bài này tên gì thế? Ca sĩ là ai?”

Các cô gái sốt ruột hỏi nhân viên bán hàng trong cửa hàng băng đĩa.

“Các cô hỏi cuộn băng từ đang phát đúng không? Đây là một ca sĩ mới tên Diệp Ninh, hôm nay là ngày đầu tiên ca khúc mới của cô ấy phát hành...” Nhân viên bán hàng vô cùng có kiên nhẫn trả lời câu hỏi của các nữ sinh viên.

Không chỉ giới thiệu tên Diệp Ninh mà còn liệt kê tên các bài hát trong băng từ một lần.

“Ca khúc vừa mới mở là ca khúc do chính Diệp Ninh sáng tác đó. Chúng tôi cũng cảm thấy rất hay, nghe cả buổi sáng rồi vẫn còn chưa thấy chán.”

Nhân viên bán hàng mỉm cười tươi rói, tuyệt đối không phải vì muốn bán hàng mà là vì thật lòng thích nó.

 
Bình Luận (0)
Comment