Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 932

Diệp Ninh về đến nhà, lo lắng sốt ruột.

Cô nghĩ đến những biểu hiện lúc nãy của Giang Húc Đông, cô đột nhiên ý thức được hình như Giang Húc Đông cũng không phải chỉ xem cô như bạn bè bình thường.

Dù sao thì nếu chỉ là bạn bè bình thường thì Giang Húc Đông chắc chắn sẽ không tranh đoạt với Cố Phong làm gì.

Cho nên Giang Húc Đông cũng thích cô sao?

Cô không hề cảm thấy vui sướng chút nào, mà trong nháy mắt này lập tức nghĩ đến Ngô Hàm Nhu.

Chuyện giữa Trịnh Thư Vân và Mục Văn Hạo cũng đã đủ làm cô đau đầu rồi, nếu hiện tại lại thêm Giang Húc Đông và Ngô Hàm Nhu, cô thật sự không có đủ sức lực để ứng phó nữa rồi.

Còn có chuyện giữa cô và Cố Phong nữa...

Thật đúng là cắt không đứt, gỡ càng rối hơn.

TBC

Lúc nà Trịnh Thư Vân đang đắm chìm trong hạnh phúc do Mục Văn Hạo cố ý bện ra.

Mục Văn Hạo không chỉ đưa cô ấy về nhà, mà còn đích thân nấu bữa tối cho cô.

Hai người ngồi trước bàn cơm, nhấm nháp rượu ngon thức ăn ngon.

Trịnh Thư Vân cảm thấy cô ấy đã say rồi.

Nhất là khi cô ấy nghe được Mục Văn Hạo nói: “Em là cô gái đầu tiên anh dẫn về nhà, cũng là cô gái đầu tiên ăn thức ăn do chính ta anh nấu.” Cô ấy thật sự hạnh phúc đến mê muội.

Ngay lúc cô ấy cho rằng cơm chiều kết thúc, một ngày tốt đẹp này cũng nên kết thúc thì Mục Văn Hạo lại mở máy nghe nhạc trong nhà ra, lại tắt hết đèn trong phòng khách, chỉ để lại một ngọn nến mờ ảo.

Trái tim Trịnh Thư Vân đập lên điên cuồng, tình huống này làm cô ấy không nỡ nhẫn tâm, cũng không nỡ lòng nào mà từ chối.

Mục Văn Hạo lịch thiệp đứng trước mặt cô ấy, khom lưng, lại vươn tay ra: “Công chúa xinh đẹp, anh có thể mời em nhảy một điệu sao?”

Trịnh Thư Vân ngượng ngùng đặt tay vào trong lòng bàn tay của anh ta.

Hai người nhẹ nhàng nhảy múa trong tiếng âm nhạc lãng mạn.

 

Trịnh Thư Vân nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, căng thẳng đến mức sắp thở không nổi.

Mục Văn Hạo tràn ngập tình cảm nhìn cô ấy.

Bọn họ mới chỉ nhảy được một nửa, nụ hôn của Mục Văn Hạo đã rơi xuống.

Trịnh Thư Vân không đủ sức phản kháng, toàn thân dựa vào trong lòng n.g.ự.c anh ta.

Động tác của Mục Văn Hạo càng ngày càng kịch liệt, cuối cùng vào lúc hai người đều thở hổn hển, anh ta bế ngang Trịnh Thư Vân lên.

Trịnh Thư Vân chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Lý trí nói cho cô ấy phải từ chối, nhưng đối mặt với lời cầu ái của người đàn ông mà cô ấy thích, muốn giữ vững thật sự quá khó khăn.

Một lúc sau, hai người trên giường đêm lập lức lăn vào cùng nhau.

“Em có một câu hỏi...”

Chút lý trí cuối cùng còn sót lại làm Trịnh Thư Vân cố gắng kéo dãn khoảng cách với Mục Văn Hạo.

Mục Văn Hạo hơi thả chậm lại tốc độ hôn môi với cô ấy, không chút để ý mà khẽ “ừ” một tiếng.

“Anh thật sự thích em sao?” Trịnh Thư Vân có thể không để ý đến bất cứ thứ gì, chỉ cần xác định chuyện này.

Nếu anh ta nói thích, cho dù đằng trước thật sự là núi đao biển lửa thì cô ấy cũng sẽ không chút do dự nhảy xuống!

Trong lúc hoảng hốt, cô ấy thấy hình như Mục Văn Hạo đang cười, bờ môi của anh ta hơi mấp máy, nhưng mà cô ấy đã không còn nghe được bất cứ âm thanh gì nữa.

Nụ hôn có phần tàn nhẫn của người đàn ông lại rơi xuống, làm cô ấy cảm thấy hơi đau đớn, phát ra một tiếng rên nhẹ.

Mặc dù cô ấy biết tiếp theo đó sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng lại không thể nào thoát đi được...

Vài giây sau, Mục Văn Hạo dừng lại, trên mặt anh ta ngoại trừ vẻ lạnh nhạt ra thì chẳng còn chút vẻ động tình nào nữa.

Nhìn Trịnh Thư Vân đã không còn bất cứ phản ứng gì nằm trên giường, cười mỉa.

Anh ta không chút hoang mang cởi bỏ tất cả cúc áo trên quần áo của cô ấy...

Bình Luận (0)
Comment