Trịnh Thư Vân giải thích rằng tối hôm qua cô ấy đi ra ngoài chơi với bạn, uống say quá cho nên ngủ lại nhà bạn luôn. Cuối cùng còn nhõng nhẽo với Trịnh Hồng Xương một lúc, sau đó mới cúp điện thoại.
Hai vợ chồng tin tưởng lời Trịnh Thư Vân nói, bởi vì Trịnh Thư Vân thật sự quá độc lập và nghe lời.
Biết được cô ấy không có việc gì, bọn họ cũng yên tâm.
TBC
Đầu dây bên kia, Trịnh Thư Vân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Phát hiện Mục Văn Hạo đang nhìn mình, cô ấy mới xấu hổ giải thích: “Cha mẹ của em rất khai sáng, thật ra cho dù biết em đang ở chung với bạn trai thì cũng sẽ không có ý kiến gì.”
Cô ấy cố ý dùng từ bạn trai để thử Mục Văn Hạo.
Bọn họ đã phát triển đến mức này, đương nhiên cũng nên xác định quan hệ.
Quả nhiên Mục Văn Hạo cũng không chỉnh lại xưng hô này, chuyện này làm Trịnh Thư Vân cảm thấy rất vui vẻ.
“Em đi mặc quần áo.”
Quần áo của cô ấy ở trong phòng ngủ, cho nên lại quấn thảm chạy vào trong phòng.
Mục Văn Hạo không nói một lời, chỉ quay đầu nhìn về phía đồng hồ đang đặt ở trong góc tường.
Trịnh Thư Vân sung sướng mặc quần áo vào, khóe mắt thoáng nhìn qua giường đệm cô ấy vừa mới nằm, lập tức ngẩn người.
Drap giường vô cùng sạch sẽ, ngoại trừ một vài vết nhăn do cô ấy nằm xuống ra, không còn thứ gì khác.
Mặt cô ấy lộ ra vẻ khó hiểu, cô ấy biết con gái lần đầu tiên quan hệ đều sẽ chảy máu, nhưng vì sao cô ấy lại không có chứ?
Còn có lúc trước Lý Mạn Mạn đã nói với bọn họ, ngày đầu tiên sau đêm tân hôn, toàn thân sẽ cực kỳ khó chịu, nhưng cô ấy lại không thấy đau đớn gì cả.
Chuyện này thì khác hoàn toàn với những gì mọi người nói.
Cô ấy đứng trong phòng ngủ suy nghĩ vài phút nhưng vẫn không đoán ra được nguyên nhân, đành phải tạm thời thu hồi suy nghĩ, không muốn để Mục Văn Hạo chờ quá lâu.
Viện gia thuộc quân khu.
Diệp Ninh đi ra khỏi cửa đã lập tức nhìn thấy Cố Phong chờ ở dưới lầu.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Hai người chào hỏi xong, Cố Phong mở cửa xe, che chở Diệp Ninh lên xe.
Xe nhanh chóng chạy ra khỏi viện gia thuộc.
Diệp Ninh liên tục ngáp ngắn ngáp dài, có vẻ như còn chưa ngủ đủ.
Cố Phong hỏi: “Em ăn sáng chưa?”
Diệp Ninh buồn ngủ dựa vào ghế, lắc đầu.
Cố Phong duỗi tay ra hàng ghế phía sau cầm một cái túi đưa cho cô ấy.
“Anh mua trên đường đến đây đó.”
Diệp Ninh nhìn bánh bao và sữa đậu hành còn nóng hổi bốc khói trong túi, đúng là cũng thấy hơi đói.
“Anh mua cho tôi hả? Nếu tôi ăn rồi, không phải sẽ lãng phí sao?”
Cô vừa cắn bánh bao vừa nói.
Cố Phong nói một cách đương nhiên: “Không lãng phí, anh có thể để lại ăn trưa.”
Diệp Ninh không nói gì nữa, yên lặng ăn uống.
“Anh thấy em có vẻ không được tỉnh táo lắm, ngủ không ngon hả?” Cố Phong đã cực lực muốn giữ gìn giới hạn đúng mực như bạn bè, nhưng vẫn nhịn không được quan tâm cô.
Diệp Ninh im lặng vài giây, cô thật sự bị mất ngủ, là bởi vì chuyện của Trịnh Thư Vân.
Nhưng mà cho dù là vì giữ gìn thể diện của Trịnh Thư Vân, hay là vì phương diện khác thì cô cũng không thể nói cho Cố Phong biết chuyện Trịnh Thư Vân thích Mục Văn Hạo được.
“Doanh số băng từ khá tốt, có lẽ là tôi quá hưng phấn.”
Cố Phong không nghi ngờ gì: “Đúng là rất đáng để vui vẻ, nhưng mà em cũng nên chú ý đến cơ thể của mình.”
Thật ra tối hôm qua anh cũng bị mất ngủ, hiện tại Diệp Ninh phát triển càng lúc càng tốt, anh mừng thay cho cô, nhưng cũng cảm thấy có một cảm giác kiêu ngạo khó nói thành lời, đồng thời còn cảm thấy hình như khoảng cách giữa hai người bọn họ càng lúc càng xa hơn rồi...