Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 936

Sáng hôm qua Trịnh Thư Vân còn vì Mục Văn Hạo mà khóc sướt mướt, nói Mục Văn Hạo cực kỳ tức giận vì chuyện trong tiệc chúc mừng, kết quả cô ấy không chỉ ở chung với Mục Văn Hạo suốt cả ngày, mà còn rất có khả năng cả đêm hôm qua không về nhà ngủ nữa?!

Sau khi Diệp Ninh ý thức được chuyện này, trong lòng có một cơn lửa giận không tên không chỗ nào phát tiết.

Trịnh Thư Vân không ngờ sẽ bị cô phát hiện ra nhanh đến thế, nhưng mà loại chuyện này, cho dù là với bạn thân nhất thì cô ấy cũng xấu hổ không mở miệng.

“Đương nhiên là không rồi, sáng nay chúng tôi mới gặp nhau.”

Diệp Ninh kìm nén lửa giận: “Cô nhìn quần áo của cô đi.”

Không chỉ có là bộ đồ ngày hôm qua cô ấy từng mặc, lại còn nhăn nheo bèo nhèo, hoàn toàn không giống như phong cách bình thường của cô ấy.

Đầu của Trịnh Thư Vân gần như sắp dán sát vào ngực: “Thật đúng là không có chuyện gì có thể giấu được cô cả.”

Những lời này chẳng khác nào đã cam chịu suy đoán của Diệp Ninh, làm Diệp Ninh muốn phát điên.

“Cô và anh ta... anh ta...”

Diệp Ninh không phải ngượng ngùng không dám nói ra, mà là bị chọc tức đến không nói nên lời!

Quả nhiên Trịnh Thư Vân không phản bác.

Diệp Ninh tức đến thở không ra hơi, cuối cùng không khống chế được cảm xúc của mình nữa: “Trịnh Thư Vân, cô bị điên rồi sao?”

Trịnh Thư Vân ngẩng đầu nhìn về phía cô, biết rõ vì sao cô lại tức giận.

“Diệp Ninh, cô nghe tôi giải thích. Mục Văn Hạo thích tôi, hiện tại chúng tôi đang yêu đương với nhau, cô phải vui vẻ thay cho tôi chứ.”

“Vui cái con khỉ!” Diệp Ninh trực tiếp nói lời thô tục.

Vẻ mặt Trịnh Thư Vân cứng lại.

Diệp Ninh thật sự muốn tát cho cô ấy một bạt tai, sao cô ấy lại có thể chà đạp chính mình như thế chứ?

 

“Số lượng phụ nữ mà Mục Văn Hạo từng lên giường nhiều như lông trâu, đối với anh ta, chuyện này chỉ là một trò chơi mà thôi. Sao cô lại có thể giao mình cho anh ta một cách dễ dàng như thế chứ?”

Sắc mặt Trịnh Thư Vân cũng xấu đi một chút, mặc dù cô ấy biết Diệp Ninh là vì muốn tốt cho cô ấy, nhưng cũng không muốn nghe cô nói như thế.

“Có lẽ trước kia là như thế, nhưng mà sau này tôi có thể thay đổi anh ấy.”

Đầu Diệp Ninh ong ong, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tại sao trước kia cô lại không phát hiện ra Trịnh Thư Vân là loại người mù quáng trong tình yêu như thế chứ?!!

Nhưng mà hiện tại cho dù có nói cái gì thì cũng đã muộn rồi.

“Diệp Ninh, tôi biết cô không có lòng tin với Mục Văn Hạo, nhưng cô phải tin tưởng tôi chứ...” Trịnh Thư Vân vẫn cứ đắm chìm trong tình cảm mà chính cô ấy ảo tưởng ra.

Diệp Ninh cảm thấy cô sắp bị tức đến hộc m.á.u rồi: “Tôi chỉ hỏi cô một câu thôi, anh ta có xin lỗi cô không? Có nói là sẽ cho cô danh phận sao?”

Trịnh Thư Vân lập tức cứng lại rồi, nhưng mà không bao lâu sau đã tự an ủi mình: “Chuyện tiệc chúc mừng đêm hôm đó, tôi không để trong lòng. Còn chuyện danh phận, dù sao thì chúng tôi cũng chỉ mới xác định mối quan hệ, tôi không muốn thúc giục anh ấy quá nhiều. Giữa anh ấy và Mộng Kiều Nhụy đa phần chỉ có giao dịch chứ không có tình cảm, anh ấy sẽ không phụ lòng tôi.”

Diệp Ninh nghe những lời nói si tâm vọng tưởng của Trịnh Thư Vân, huyết áp tăng lên cao.

Thật ra cô mới là kẻ điên, cho nên mới ảo tưởng đến chuyện có thể kêu gọi lý trí của Trịnh Thư Vân về.

TBC

Cô đương nhiên cũng rất hi vọng Trịnh Thư Vân có thể đặt được hạnh phúc, nhưng tuyệt đối không phải là từ Mục Văn Hạo.

“Cô tự lo cho mình đi.”

Trịnh Thư Vân không tức giận, chỉ là âm thầm thề trong lòng, nhất định phải thay đổi Mục Văn Hạo, để Diệp Ninh thấy cô ấy nhất định có thể làm được.

Sắc mắt Diệp Ninh vô cùng âm u cùng Trịnh Thư Vân cùng nhau đi vào đại sảnh đoàn văn công, lập tức gặp được đồng nghiệp đang đến truyền lời.

“Diệp Ninh, đoàn trưởng gọi cô đến văn phòng của chị ấy.”

Diệp Ninh thậm chí không thèm liếc nhìn Trịnh Thư Vân cái nào nữa, lập tức đi thẳng đến văn phòng của đoàn trưởng.

Trịnh Thư Vân nhìn bóng dáng rời đi của cô, cực kỳ hi vọng có thể nhận được sự chúc phúc của cô.

 
Bình Luận (0)
Comment