Diệp Ninh nhìn đường phố ở bên ngoài, sắc mặt càng ngày càng thêm nặng nề, đến cả tài xế cũng đã nhận ra sự khác thường của cô.
“Đồng chí Diệp Ninh, người kia thật sự là bạn của cô sao?”
Chỉ cần cô nói một tiếng không phải, anh ta sẽ lập tức thay đổi đường đi về ngay.
Diệp Ninh bất đắc dĩ, bởi vì cô biết nếu cô không đi thì Mục Văn Hạo sẽ lại đến tìm cô lần thứ hai, lần thứ ba, chỉ có thể đưa ra câu trả lời khẳng định.
“Đúng vậy.”
Tài xế có chút kinh ngạc, nhưng cũng không thể tiếp tục hỏi tiếp.
Tuy rằng xe của Mục Văn Hạo còn chưa dừng lại, nhưng Diệp Ninh nhìn con đường càng lúc càng quen thuộc, cũng đã biết đích đến của anh là đâu.
Chính là nhà của anh ta!
Quả nhiên, vài phút sau, Diệp Ninh lại đến nhà của Mục Văn Hạo lần nữa.
Cô đã nghe chị Dung nói, từ trước đến nay Mục Văn Hạo chưa từng dẫn cô gái nào về nhà, cho nên cô cũng không muốn bước vào cánh cửa kia lần nữa.
“Xuống xe đi.” Mặt Mục Văn Hạo lạnh tanh ra hiệu.
Diệp Ninh do dự trong tích tắc, sau đó vẫn mở cửa xe ra.
Mục Văn Hạo xoay người đi vào.
Diệp Ninh cẩn thận dặn dò tài xế, cứ đứng ở cửa đừng rời đi. Nếu quá mười phút mà cô còn chưa đi ra thì anh ta đi vào trong tìm cô.
Một lúc sau, Diệp Ninh đã đứng trong phòng khách.
Nơi này không có gì khác với lần trước cô đến, chỉ là trên bàn trà có thêm một đóa hoa bách hợp tươi đẹp.
Bên dưới bình hoa là một cái khăn trải bàn có họa tiết hoa nhí.
Mục Văn Hạo cởi áo khoác ra, treo lên giá áo ở bên cạnh, sau đó đi đến quầy rượu.
“Cô muốn uống cái gì?”
Diệp Ninh thu hồi tầm mắt hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Mấy ngày nay Mục Văn Hạo đều không đến tìm cô, thông qua những gì Trịnh Thư Vân kể lại thì bọn họ vẫn còn đang ở trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt.
Nếu không phải Diệp Ninh quá hiểu biết tính cách của Mục Văn Hạo thì chỉ sợ cũng sẽ bởi vì vẻ mặt hạnh phúc của Trịnh Thư Vân mà tin tưởng sự thật này.
Mục Văn Hạo cũng không trả lời, chỉ lo tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, lại pha cho cô một tách trà nóng, ngoài ra còn mở tủ lấy một hộp điểm tâm ra, bày đến trước mặt của cô.
“Mời ngồi.”
Trạng thái của anh ta có vẻ rất bình tĩnh, tự nhiên.
Diệp Ninh cảm thấy không cần thiết phải ngồi xuống, chỉ chờ anh ta mở miệng nói chuyện.
Mục Văn Hạo tiện tay rút một điếu xì gà ra, đang chuẩn bị bật lửa rồi lại ý thức được gì đó, buông ra, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cô.
“Cô còn nhớ rõ hợp đồng lúc trước của chúng ta chứ? Hiện tại là lúc cô thực hiện hợp đồng, nhanh chóng chuẩn bị một ca khúc mới cho tôi.”
TBC
Diệp Ninh đương nhiên nhớ rõ, chỉ là không ngờ rằng anh ta sẽ đột nhiên thúc giục ca khúc mới như thế.
Nhưng mà không bao lâu sau cô lập tức nghĩ đến động cơ khiến Mục Văn Hạo làm như thế, dựa vào mức độ nổi tiếng hiện tại của cô, chỉ e là chỉ cần Hồng Hải truyền tin tức có ca khúc do cô sáng tác ra, Hồng Hải chắc chắn sẽ nổi tiếng trong thời gian dài.
Mục Văn Hạo đúng là một người làm ăn đủ tư cách, vĩnh viễn luôn tối ưu hóa lợi ích của bản thân.
“Được rồi.”
Cô đồng ý rất dứt khoát, nếu hợp đồng đã viết đương nhiên cô sẽ thực hiện.
Mà sự dứt khoát này lại làm cho đáy mắt Mục Văn Hạo lộ ra chút cảm xúc áp lực gì đó.
Diệp Ninh tiếp tục nói: “Tôi có thể đưa toàn bộ ca khúc cho anh một lượt luôn.”
Cứ như thế, hợp đồng giữa hai người bọn họ cũng coi như có thể kết thúc.
Mục Văn Hạo không giận ngược lại còn mỉm cười, chỉ là nụ cười kia làm Diệp Ninh không rét mà run.
“Cô tính toán giỏi thật đó, cô nhất quyết muốn giũ sạch quan hệ với tôi đến thế à?”
Diệp Ninh không phủ nhận.
Ánh mắt lạnh lẽo của Mục Văn Hạo nhìn chằm chằm vào mặt cô, cái người phụ nữ này làm anh ta vừa yêu lại vừa hận.
“Đừng có nói với tôi là cô cho rằng không có hợp đồng là cô có thể thoát khỏi tôi đó nha? Chỉ cần là chuyện Mục Văn Hạo tôi muốn làm thì chưa từng có ai có thể cản trở được.”