Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 948

Diệp Ninh đã không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa: “Nếu không còn có chuyện gì khác thì tôi đi trước đây.”

“Tôi cảm thấy cô nên nếm thử điểm tâm trên bàn, dù sao thì cũng là do bạn thân của cô chính tay làm. Nếu không đến nhà của tôi thì chắc cô sẽ không có cơ hội ăn đến đâu.”

Mục Văn Hạo chỉ nói một câu đã làm lửa giận của Diệp Ninh bùng lên.

Diệp Ninh đảo mắt nhìn về phía đĩa điểm tâm trên bàn, lộ rõ vẻ chán ghét đối với Mục Văn Hạo.

Mục Văn Hạo không thèm để ý, khi anh ta bắt đầu lại lợi dụng Trịnh Thư Vân lần nữa thì anh ta cũng đã không còn muốn có được trái tim của Diệp Ninh nữa rồi.

“Thật ra không chỉ có đĩa điểm tâm này, mấy thứ bày trí còn lại cũng đều do cô ta làm.”

Anh ta vừa nói vừa nhìn về phía bình hoa và khăn trải bàn màu ấm trên bàn kia.

TBC

Sắc mặt của Diệp Ninh dần dần trở nên âm u: “Mục Văn Hạo, Thư Vân thật lòng thích anh!”

Cô gần như gằn giọng nói ra những lời này.

Cô không thể nào khuyên nhủ Trịnh Thư Vân, cũng không có cách nào khống chế Mục Văn Hạo, nhưng chỉ hi vọng Mục Văn Hạo đừng chà đạp tình cảm của người khác.

“Chuyện này tôi biết rõ. Cô ta khác với những người phụ nữ khác, mấy người phụ nữ kia đều là bởi vì thân phận và tiền tài của tôi, chỉ có cô ta là vì chính tôi.” Mục Văn Hạo vô cùng thản nhiên nói ra những lời này, thản nhiên đến mức không mang theo chút cảm xúc nào: “Nhưng à tôi cũng đối xử rất tốt với cô ta, nếu không thì tôi cũng đã không cho phép cô ta đến nhà tôi mỗi ngày như thế.”

Diệp Ninh cảm thấy cô nên kéo Trịnh Thư Vân đến xem cái vẻ mặt giống như ban ơn của Mục Văn Hạo lúc anh ta nói ra những lời này.

Có lẽ cả đời này người đàn ông này cũng đều sẽ không học được cái gì gọi là tôn trọng, cái gì gọi là yêu một người.

“Nhưng mà tôi cũng rất tò mò.” Mục Văn Hạo híp mắt, trong mắt tràn ngập vẻ nguy hiểm.

Diệp Ninh hoàn toàn im lặng, bởi vì cô biết những lời anh ta sắp nói ra chắc chắn sẽ rất khó nghe.

“Không phải Trịnh Thư Vân là bạn thân nhất của cô sao? Sao cô sẽ để cô ta đến l.à.m t.ì.n.h phụ của tôi, lại còn thờ ơ như thế?”

 

Mục Văn Hạo vừa mới nói xong, toàn thân anh ta tràn ngập khí thế âm u.

Ngay từ đầu anh ta cho rằng sau khi Diệp Ninh biết được chuyện này rồi sẽ tức giận, áy náy, đau khổ, còn sẽ trực tiếp chạy đến chất vấn anh ta.

Nhưng mà anh ta không chờ được cô đi đến, cho nên anh ta mất kiên nhẫn, hôm nay mới chủ động đi ra ngoài tìm.

Nhưng mà cho dù như thế, hiện tại tuy rằng cô có tức giận, lại vẫn giữ được lý trí.

Đây cũng không phải kết quả mà anh ta muốn.

Anh ta rất không vui.

Diệp Ninh bị cách xưng hô “Tình phụ” này chọc tức điên: “Anh đối xử với Thư Vân như thế sao?”

“Ha hả, nếu không thì sao? Tôi là người đàn ông đã có vị hôn thê, cô ta không phải là tình phụ của tôi thì còn có thể làm cái gì?” Vẻ mặt Mục Văn Hạo muốn ngứa đòn bao nhiêu thì ngứa đòn bấy nhiêu.

Diệp Ninh nắm chặt nắm tay, ánh mắt trở nên cực kỳ sắc bén.

Đây cũng là thứ Mục Văn Hạo muốn, anh ta thậm chí còn có chút kích động.

“Đừng có nói là cô thật sự tin rằng tôi sẽ cho Trịnh Thư Vân danh phận gì đó đi? Ha ha ha, cô trở nên ngây thơ như thế từ lúc nào vậy?”

Anh ta ngông cuồng châm biếm.

“Trịnh Thư Vân không phải người mà anh có thể chơi đùa!” Từ trước đến nay Diệp Ninh chưa bao giờ gặp được thằng đàn ông cặn bã vô sĩ nào như thế này.

Lúc này Mục Văn Hạo mới cảm thấy sảng khoái, không kiêng dè gì mà phản bác: “Tôi thừa nhận tôi đúng là không chọc nổi Trịnh Hồng Xương, nhưng mà tôi cũng chưa phạm tội gì mà đúng không? Tôi và Trịnh Thư Vân là tự nguyện yêu đương, hơn nữa còn là Trịnh Thư Vân chủ động nhào vào người tôi, cho dù Trịnh Hồng Xương biết thì có thể là được gì tôi chứ?”

Bốp!

Không đợi anh ta đắc ý nói xong, Diệp Ninh đã tức giận tát cho anh ta một bạt tai.

Khóe miệng Mục Văn Hạo có m.á.u tươi chậm rãi chảy ra...

 
Bình Luận (0)
Comment