Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 949

“A, ha hả.” Mục Văn Hạo cười âm trầm, lau sạch m.á.u trên khóe miệng, ánh mắt khi nhìn về phía Diệp Ninh lộ ra vẻ nguy hiểm.

Ánh mắt của Diệp Ninh cũng cực kỳ đáng sợ: “Cái tát này tôi đánh thay cho Thư Vân, anh không xứng có được tình cảm của cô ấy.”

Giây tiếp theo, Mục Văn Hạo đã nắm chặt lấy cổ tay cô, bàn tay to chợt siết chặt lại, giống như muốn bóp nát xương cốt của cô.

“Tôi chỉ muốn thật lòng với một người, người đó chính là cô!”

Anh ta vặn vẹo gầm nhẹ, sắc mặt đáng sợ giống như sài lang dã thú.

Diệp Ninh muốn tránh thoát, nhưng mà bàn tay của người đàn ông lại giống như kìm sắt.

Cơ bắp trên mặt Mục Văn Hạo bắt đầu hơi run rẩy: “Cô cảm thấy bất bình thay cho Trịnh Thư Vân? Nhưng tất cả đều là vì cô! Vì sao tiệc chúc mừng lần trước cô không đến? Tôi dâng toàn bộ trái tim của mình đến trước mặt cô, cô lại không thèm nhìn lấy một cái! Được thôi, nếu cô khinh thường tình yêu của tôi như thế, vậy tôi cũng muốn phá hủy hết tất cả mọi thứ mà cô để ý!”

Trong mắt Diệp Ninh tràn ngập căm hận chán ghét, thì ra đây mới là mục đích chân chính của anh ta!

“Anh là đồ điên!”

“Đúng vậy, tôi điên, là bị cô buộc điên đó! Trịnh Thư Vân chính là trừng phạt đầu tiên của tôi dành cho cô! Một là cô ở lại bên cạnh ta, hai là chúng ta cùng nhau c.h.ế.t hết!” Hai mắt Mục Văn Hạo đỏ ngầu, trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, đó chính là nhất định phải có được cô.

Lần đầu tiên Diệp Ninh cảm thấy sợ hãi, Mục Văn Hạo rõ ràng là một tên điên.

Có lẽ hai người bọn họ phải đấu đến c.h.ế.t mới ngừng được!

Chiều tối.

Cố Phong đúng giờ đi đến đoàn văn công.

Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân cùng nhau từ bên trong đi ra.

“Diệp Ninh, doanh trưởng Cố lại đến đón cô kìa. Ngày mai gặp lại!”

Trịnh Thư Vân vẫn cứ như mọi hôm, vui vẻ chào tạm biệt Diệp Ninh.

Nhưng mà lần này Diệp Ninh lại nắm chặt lấy tay cô ấy.

Trịnh Thư Vân khó hiểu nhìn cô.

“Cô đi về chung với tôi đi.” Gương mặt Diệp Ninh cương cứng, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.

Trịnh Thư Vân cười trêu chọc: “Tôi không đi chung làm bóng đèn của hai người đâu.”

Hơn nữa cô ấy cũng không trực tiếp về nhà, cô ấy còn phải đến chỗ của Mục Văn Hạo nữa.

Diệp Ninh cũng không buông tay ra, mà lại dùng giọng nói nghiêm túc chưa từng có nói với cô ấy: “Hôm nay cô đừng đi nữa, nghe lời tôi.”

Trịnh Thư Vân hơi sửng sốt, cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường của cô.

Cô ấy cẩn thận thử hỏi: “Cô làm sao thế?”

Mấy ngày nay Diệp Ninh luôn rất bận rộn, thời gian hai người bọn họ ở chung với nhau cũng rất ít. Tuy rằng Diệp Ninh cũng rất phản đối chuyện cô ấy và Mục Văn Hạo yêu đương với nhau, nhưng mà chưa bao giờ có thái độ như thế này.

Diệp Ninh lộ ra vẻ mặt mỏi mệt nói: “Nếu cô còn coi tôi là bạn thì hôm nay đừng đi nữa.

Trịnh Thư Vân nhíu mày do dự vài giây, sau đó gật đầu nói: “Được rồi, vậy tôi đi về với cô.”

Diệp Ninh rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, hai người cùng nhau đi về phía Cố Phong.

“Chào doanh trưởng Cố.”

Trịnh Thư Vân lại khôi phục lại vẻ nghịch ngợm như mọi hôm, chủ động chào hỏi Cố Phong.

“Chào cô.” Cố Phong vừa nói vừa mở cửa xe cho hai người bọn họ, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Diệp Ninh vài giây: “Sao sắc mặt của em khó coi thế?”

Trịnh Thư Vân cũng lập tức nhìn về phía Diệp Ninh, quả nhiên cô ấy cảm giác không sai, ngay hôm nay Diệp Ninh thật sự rất khác thường.

Diệp Ninh chỉ lạnh nhạt nói: “Không có gì, có lẽ là mệt quá thôi.”

Cố Phong biết cô đang nói dối, nhưng cũng không hỏi tiếp nữa.

Ngô Hàm Nhu ở cách đó không xa nhìn thấy bóng dáng ba người cùng nhau rời đi, sắc mặt cực kỳ tối tăm.

Trong xe, Trịnh Thư Vân ríu rít nói chuyện với Cố Phong.

 
Bình Luận (0)
Comment