Trong khoảng thời gian gần đây Cố Phong luôn đến đưa đón Diệp Ninh, tất cả mọi người trong đoàn đều đã biết được từ lâu.
Mọi người đều đang ngầm bàn tán, đoán xem tỷ lệ hai người bọn họ phục hôn sẽ cao bao nhiêu.
“Doanh trưởng Cố, anh biết hiện tại tất cả mọi người trong đoàn gọi anh là gì không?”
Cố Phong thông qua kính chiếu hậu nhìn cô ấy hỏi: “Gọi tôi là gì?”
“Sứ giả hộ hoa.” Trịnh Thư Vân nói xong còn cố ý nhìn Diệp Ninh cười.
Cố Phong cũng theo bản năng nhìn về phía cô.
Diệp Ninh vẫn cứ lộ ra dáng vẻ tràn ngập tâm sự nặng nề, không hề bị chọc cười.
Không khí trở nên có chút xấu hổ.
“Ngay từ đầu tôi còn rất hâm mộ Diệp Ninh vì đã trở thành người nổi tiếng, nhưng mà hiện tại có vẻ như nổi tiếng cũng rất mệt. Cho nên tôi cảm thấy như bây giờ là tốt nhất, muốn làm cái gì thì làm cái đó.” Trịnh Thư Vân thật sự tin rằng Diệp Ninh đang bị mệt mỏi.
Diệp Ninh nhìn dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của cô ấy, những lời nói lúc nãy của Mục Văn Hạo lại cứ liên tục quanh quẩn bên tai cô.
Rốt cuộc thì cô phải làm gì mới có thể làm Trịnh Thư Vân nhìn thấy rõ ràng đoạn tình cảm vốn dĩ không nên phát sinh này đây?!
Xe của Cố Phong dừng lại trước nhà Diệp Ninh, Trịnh Thư Vân về nhà.
“Hôm nay chúng ta không huấn luyện.”
Không đợi Cố Phong mở miệng, Diệp Ninh đã chủ động nói.
“Được thôi. Vậy nghỉ ngơi một ngày.” Cố Phong không hề do dự chút nào.
Từ lúc dạy Diệp Ninh học tập thuật phòng thân đến bây giờ cũng đã được mười ngày, tối nào bọn họ đều sẽ đến sân huấn luyện đến đêm khuya, Diệp Ninh tiến bộ rõ ràng như ban ngày, cũng biết mấy ngày nay cô mệt mỏi đến cỡ nào, có thể kiên trì từ đó đến giờ cũng đã rất tốt rồi.
Nhưng mà nếu không huấn luyện thì anh cũng nên đi về rồi.
Lời chào tạm biệt với Diệp Ninh đã đến bên miệng, giọng của Diệp Ninh lại vang lên trước.
“Tối nay anh uống một ly với tôi đi.”
Cố Phong biết trong lòng cô có tâm sự: “Được rồi. Về nhà uống hay là đi ra ngoài?”
“Ở trong nhà đi.” Diệp Ninh nghĩ cho dù có uống say thì ở trong nhà cũng không có vấn đề gì.
Cố Phong dặn dò nói: “Vậy em lên lầu trước đi, anh đi mua.
Diệp Ninh về đến nhà, sửa soạn nhà cửa đơn giản một chút.
Toàn bộ quần áo quăng trên ghế sofa đều bị cô nhét vào trong phòng ngủ, lại đi rửa ly.
Sau đó cô mới phát hiện thì ra trong nhà của cô đã rất bừa bộn.
Nhưng mà việc này cũng không thể trách cô được, gần như ngày nào cô cũng đi sớm về trễ, ban ngày vốn dĩ đã rất bận rộn, lại thêm mỗi tối đều phải huấn luyện siêu nhiều, sau khi về đến nhà muốn nhúc nhích một ngón tay cũng khó, càng miễn bàn đến dọn dẹp về nhà.
Chờ Cố Phong xách theo rượu và đồ ăn về, Diệp Ninh cũng đã dọn dẹp xong, phòng khách bừa bộn trở nên gọn gàng.
Đồ ăn được bưng lên bàn.
Diệp Ninh giơ ly rượu lên đầu tiên: “Ly rượu đầu tiên, chúc mừng ca khúc của tôi bán đắt đi!”
Cô không cần tiệc chúc mừng, nhưng hiện tại chúc mừng một chút cũng còn được.
Cố Phong bưng ly rượu lên, lại bị Diệp Ninh từ chối.
TBC
“Tối nay anh còn phải lái xe về, lấy nước thay rượu đi.”
Lái xe là một lý do, nhưng mà cô càng lo lắng hơn là nếu như cô uống say thì ít nhất anh vẫn còn tỉnh táo.
Cố Phong vô cùng phối hợp đổi rượu thành nước sôi, cụng ly với cô.
Diệp Ninh uống một hơi cạn sạch.
Cố Phong gắp đồ ăn cho cô, bụng rỗng uống rượu không chỉ không tốt cho cơ thể mà còn rất dễ say.
Diệp Ninh nhanh chóng rót đầy ly rượu thứ hai, chân thành nói với anh: “Ly thứ hai này, tôi muốn cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã dạy công phu cho tôi, cũng cảm ơn anh mấy ngày nay đã chăm sóc cho tôi.”
Thật ra Cố Phong không muốn cho cô uống lắm, hiện tại tuy rằng cảm xúc của cô có vẻ khá ổn định, nhưng mà anh vẫn có thể cảm nhận được cô rất bực bội.
“Anh nhận lấy lời cảm ơn này, nhưng mà em có thể uống chậm một chút hay không?”
Diệp Ninh cười cười: “Anh đang lo là tôi sẽ uống say sao?”